Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 622: Họa Mi (3)

Chương 622: Họa Mi (3)Chương 622: Họa Mi (3)
Chương 622: Họa Mi (3)
Thư sinh họ Sở cười đứng dậy, bát đắc dĩ nói: "Nếu thế gian thực có quỷ thần, chẳng phải là không cần sợ chết sao? Là chuyện tốt mới đúng. Hơn nữa, người đọc sách trong bụng đều có hạo nhiên chính khí, nói vậy quỷ thần cũng phải kính sợ vài phần, ngươi sợ cái gì."
Người vừa nhiều hơn, thư sinh họ Lưu ngồi ở trên ghé liền có sinh khí, vui đùa nói: "Ngay cả cử nhân nho nhỏ ta cũng thi không đậu, nói rõ hạo nhiên chính khí trong bụng không có bao nhiêu cân lượng, đương nhiên sợ hãi, Sở huynh lại là tiến sĩ chi tài hơn xa ta, đương nhiên có thể không cần sợ hãi."
Thư sinh họ Sở cười lắc đầu, nhanh chóng rời đi, bóng người hắn rất nhanh thôi đã xuất hiện ở sương phòng đối diện, sau đó đẩy cửa đóng cửa, bước nhanh trở về, lấy về đây bốn chén rượu, trong thành chén rượu, có vẽ hai gà trống ngũ sắc hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, đạo sĩ Trương Sơn tiếp nhận một ly uống rượu, dò hỏi: "Sở huynh, Lưu huynh, cái này có phải là chén chọi gà mà Thải Y quốc độc hữu không?”
Thư sinh họ Lưu ánh mắt sáng lên,"Đạo trưởng cũng nghe nói về chén chọi gà của Thải Y quốc bọn ta?"
Đèn đuốc trên bàn không đủ sáng, đạo nhân trẻ tuổi liền đưa hai ngón tay kẹp chén rượu, để nghiêng, nương ánh sáng chậu lửa than thán, cần thận quan sát hai gà trống ngũ sắc, cảm khái nói: "Đại danh đỉnh đỉnh, đại danh đỉnh đỉnh a, đương nhiên sớm đã nghe tới, tiểu đạo đến từ phương bắc Câu Lô châu, thời điểm đi lại giang hồ, từng nhìn thấy hai vị võ lâm hào khách vung tiền như rác, mượn chọi gà để đánh bạc, thực thần kỳ, nghe nói chỉ cần đổ vào chén rượu hơn phân nửa nước rượu, lại rót một luồng linh khí vào thành chén, hai gà trống sẽ tự động đánh nhau, không chết không ngừng, hơn nữa cho dù là nhóm thánh nhân thần tiên mười cảnh trong ngũ cảnh, cũng chưa chắc đoán chuẩn thắng bại về ai, cho nên chén chọi gà chỉ cần ra khỏi Bảo Bình châu các ngươi, giá cả sẽ tăng vọt lên gấp trăm lần ngàn lần, cửa ra ở Nam Giản quốc kia, chén chọi gà của Thải y quốc, chính là một trong những hàng hóa quan trọng lên thuyền." Thư sinh họ Lưu sắc mặt rất đắc ý, gật đầu cười nói: "Cái gì linh khí không linh khí, ta không rõ ràng lắm, chỉ biết giang hồ tông sư Thải Y quốc bọn ta, thích lấy thứ này làm niềm vui, sau khi đỗ rượu vào trong chén, dù sao bọn họ chỉ cần sờ bằng hai ngón là đủ để cho chén chọi gà sống lại, sau đó tranh đấu không ngớt, mãi đến khi phân ra thắng bại. Về phần vì sao huyền diệu như thế, ta từng đọc trong Địa Huyền Chí, có một ít ghi lại, nói là đất ngũ sắc dùng để nung chế chén chọi gà, là vật độc nhất trên đời này, hơn nữa tương truyền đất này một khi rời khỏi cảnh nội Thải Y quốc, thực sự trong thời gian ngắn sẽ thay đổi mùi, lại không khác biệt gì về cầu tạo và tính chất so với đất tầm thường, cho nên mới khiến cho chén chọi gà thành đồ sứ chỉ bọn ta có."
Đạo sĩ Trương Sơn chậc chậc lấy làm kỳ lạ, nghĩ rằng nếu ai có thể lũng đoạn đất sét trắng của chén chọi gà, chẳng phải là mỗi ngày thu một đấu vàng, một đêm phát tài?
Trần Bình An tin tưởng cách nói này, đối với thuộc tính thổ nhưỡng, bởi vì Trần Bình An từng nung gốm nên tiếp xúc thâm hậu, lò gốm Long Tuyền đời đời đều là lò gốm, nung gốm cần tiếp xúc hiểu biết về đất, cho nên Trần Bình An từng nghe nói không ít về những truyền thuyết thần thần đạo đạo như thế này, ví dụ như Diêu lão nhân từng giảng, đất sét rời khỏi đất, cuối cùng là được nặn thành tượng đất sét Bồ Tát, ăn hương hỏa; hay là nung thành đồ sứ, đưa vào trong nhà hoàng đế; hoặc là thành bình sứt quai mẻ trong nhà dân chúng, khó thoát khỏi nướng lửa ngâm nước, cũng đều có nền móng này, đều có mệnh riêng, tương tự giống như con người.
Thư sinh họ Lưu đã uống ba lạng rượu, vẻ mặt đỏ bừng, vừa hay hơi chếnh choáng là thời khắc trạng thái tinh thần tốt nhát, khẽ lắc đầu, cười hỏi: "Đạo trưởng lưng đeo kiếm gỗ đào, vừa thấy là biết người trong thần tiên, có thể để cho chén chọi gà này 'sống lại' hay không? Nếu có thể, chúng ta không ngại đánh cuộc một keo, tìm chút niềm vui, cược chút cho vui, chúng ta cược cái gì nhỉ?"
VỊ người đọc sách này trên mặt toả sáng ra một cỗ thần thái khác thường, rõ ràng, uống và không uống rượu, hoàn toàn là hai người khác nhau, hơn nữa ít nhiều còn có chút máu me cờ bạc.
Thư sinh họ Sở thở dài một tiếng, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Lưu huynh đã uống nửa cân rượu rồi, mau nghỉ ngơi đi."
Đạo sĩ Trương Sơn cũng vội vàng nói: "Một chén chọi gà, có thể giá trị bao nhiều tiền bạc, làm gì phải phung phí như thế."
Thư sinh họ Lưu một hơi uống cạn rượu trong chén, vung cao tay lên, cầm chén rượu trong tay hung hăng ném lên vách tường, rơi xuống vỡ nát, ha ha cười nói: "Tự cổ thánh hiền giai tịch mịch, duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh (°), người lưu kỳ danh lại tử tấn, chỉ có vật ấy trăm ngàn năm, thật sự là vớ vẫn, một cái chén chọi gà, ở cảnh nội Thải Y phục có thể giá trị mấy văn tiền? Hai lượng bạc mà thôi, một tiến sĩ giá trị máy văn tiền? Rất là mắc đó, dù sao Lưu Trăn ta không mua nồi..."
(*) Bao hiền thánh xưa kia lặng lẽ, Chỉ anh say tiếng để đời đời - Trần Trọng Kim dịch thơ Tương tiến tửu - Lý Bạch
Người đọc sách họ Sở sắc mặt xấu hồ, giải thích: "Lưu huynh sau khi say rượu thì thích nói mê sảng, khẩn cầu đạo trưởng cùng công tử thông cảm cho."
Trần Bình An cười cười, yên lặng uống rượu.
Cuối cùng Lưu Trăn lời say hết bài này đến bài khác được đồng bạn dìu về phòng, Trương Sơn đưa tới cửa.
Trần Bình An liếc mắt phía cửa bên kia, thủy chung không đứng dậy dịch bước.
Bên trong màn mưa to, có một vị đao khách râu quai nón, xuyên qua màn mưa trùng trùng, sải bước đi hướng tòa nhà, đập vang đại môn.
Lão âu đứng ở ngạch cửa, khàn khàn hỏi: "Có chuyện gì sao?”
Hán tử hô: "Trốn mưa!"
Lão âu âm trầm nói: "Hán tử nhà ngươi này, nói chuyện trung khí mười phần, là người không cần phải trốn mưa."
Hán tử tức giận nói: "Sao, quý phủ ngay cả một chỗ để đặt chân cũng không có sao? !"
Lão âu cười hắc hắc nói: "Chỗ đặt chân thật ra cũng có chút, chính là ngươi hán tử khí thịnh, chủ nhân nhà ta sợ là sẽ không thích, nếu chọc giận chủ nhân tính tình không tốt, đừng nói là chỗ đặt chân, cho dù là chỗ để một trăm bảy tám cân tinh thịt cũng có.”
Đao khách nọ mặt đây râu quai nón, sợi này sợi nấy cứng như là thương kích, một tay đè lên chuôi đao, trợn mắt trừng trừng đại môn,"Bóớt nói lời thừa! Nhanh mở cửa, cơn mưa này rất tà khí, ta không né mưa sao được, về sau làm sao dạo thanh lâu, chẳng phải là để cho đám tiểu yêu tinh ma nhân kia cười đến chết sao?"
Đại môn chậm rãi mở ra, lão ấu nhẹ giọng thở dài nói: "Bị người khác chê cười đến chết, dù sao cũng đỡ hơn chết thật."
Đao khách râu quai nón hơi hơi nghiêm nghị nhưng mà nhanh chóng cười ha ha nói: "Lão tử là một thân đồng tử, tích góp từng tí một dương khí hơn ba mươi năm, sợ cái con khil Đừng nói là yêu ma quỷ quái, cho dù là tổ tông chúng nó thấy ta, cũng phải chủ động né tránh."
Hán tử thô thiển đi vào sân, mắt thấy tắm ảnh bích kia, nhíu nhíu đầu mày.
Lão âu lại nặng nề đóng đại môn lại.
Ngoài cửa một pho tượng sư tử bằng đá, răng rắc một tiếng, thì ra là đầu rơi xuống đất, rơi vụn vỡ nát.
Chỉ là chút động tĩnh ấy sớm đã bị tiếng mưa to lấn át mát.
Trong đại tộc của một số quốc gia ở phía nam Bảo Bình châu, con gái phần nhiều ở tại khuê các tú lâu độc hữu, một ít sĩ tộc gia phong hà khắc, thậm chí sẽ dỡ xuống thang lầu thông hành cao thấp, xem cô gái khuê nữ như bộ sách mà "xếp trên gác cao", chờ đợi ngày xuất giá.
Lối vào sân cuối cùng có một tòa tú lâu, dựa sát vào lầu hai mỹ nhân, màn đêm thâm trầm, lại có nam tử đang họa mi cho cô gái, bút vẽ trong tay nhẹ nhàng dừng trên mặt cô gái, nàng kia huyết nhục mơ hò, hủ bại không chịu nổi, nhiều chỗ lồ lộ ra bạch cốt dày đặc, thậm chí còn có giòi trắng ngồn ngang, lại y hi có thể thấy được nàng đang ý cười dạt dào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận