Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 507: Một Mình Đi Về Phía Nam (1)

Dọc theo dòng sông chảy róc rách như một dải lụa xanh, Chương Diệp từ xa đến và Trần Bình An đang dắt ngựa đi đang sóng vai với nhau.
Có lẽ do chốn thế ngoại đào nguyên có khung cảnh dễ chịu, yên tĩnh và bình yên, hoặc có thể là do bên cạnh đã có thêm một nửa người của phe mình là tiên sinh phòng sổ sách, Chương Diệp.
- một lão tu sĩ vốn đã trải qua vô số phong ba bão táp cũng dần dần bình tĩnh lại, từ từ kể về chuyện ở hồ Thư Giản cho Trần Bình An nghe.
Hóa ra là tất cả mọi người đều đã đánh giá thấp lòng tham của Tô Cao Sơn, hắn ta là một trong những chủ tướng của kỵ binh Đại Ly, đã luôn chăm chăm để mắt đến vương triều Chu Huỳnh, sau khi chiếm được kinh thành của Thạch Hào quốc mà gần như không tốn chút công sức nào, không những không quay đầu ngựa, mà các kỵ binh dưới quyền cũng thuận thế xông thẳng vào một nước chư hầu khác của Chu Huỳnh, cho dù chiến tranh có khốc liệt như vậy thì vẫn có kẻ "nhàn nhã thong thả" đích thân đến bên hồ Thư Giản, hơn nữa còn công khai lộ mặt, uy hiếp sẽ quét sạch hồ Thư Giản, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, chỉ một đạo lý đơn giản vậy thôi. Cái gọi là thuận nghịch lại càng đơn giản hơn. Nếu dã tu của hồ Thư Giản bằng lòng giao lại tất cả tài sản sơn môn của mình thì có thể sống sót, "tay trắng thoát thân", rời khỏi hồ Thư Giản, còn các dã tu bằng lòng giao một nửa tài sản của mình, đồng thời trở thành tu sĩ cấp thấp nhất đi theo quân của Đại Ly, cùng nhau công phá vương triều Chu Huỳnh thì có thể tạm thời ở lại hồ Thư Giản. Nhưng sau đó, quyền sở hữu của các đỉnh núi, có cần di chuyển sơn môn và tổ sư đường hay không cũng phải tuân theo sự điều khiển của kỵ binh Đại Ly.
Còn về phần đảo Cung Liễu, vào cuối mùa xuân năm nay, một nhóm tu sĩ ở nơi khác đã lén lút xuất hiện và trở thành khách của đảo Cung Liễu, với sự xuất đầu lộ diện và phát ngôn ngông cuồng với hàng chục ngàn dã tu của toàn bộ hồ Thư Giản của Tô Cao Sơn. Mới đêm qua, dưới sự đích thân lãnh đạo của Lưu Lão Thành, bọn họ không chút điềm báo trước đã bắt tay nhau cùng tấn công đảo Thanh Hạp. Một vị lão tu sĩ trong đó, sau khi Lưu Lão Thành phá vỡ sơn thủy đại trận của đảo Thanh Hạp, thuật pháp ngất trời, ông ta chắc chắn đã là tu sĩ Thượng ngũ cảnh rồi, chỉ bằng một đòn vậy mà đã có thể gần như đánh phủ Hoành Ba đến tan nát, sau đó vị tu sĩ bắt tay đang há miệng chờ sung, đã dùng hơn chục pháp bảo để kết trận, chặn đường bắt lấy Lưu Chí Mậu sức lực không mạnh bằng quân địch đang muốn bỏ chạy, áp giải lão ta đến đảo Cung Liễu.
Chương Diệp thấy không ổn, nên cũng không tự đâm đầu vào cái chết mà lẻn ra ngoài thông qua một mật đạo dưới nước trên đảo Thanh Hạp, rồi cấp tốc chạy đến Thạch Hào quốc, dựa vào tấm ngọc bài cung phụng mà tìm thấy Trần Bình An.
Trần Bình An không nói gì, nghe Chương Diệp nói xong thì mới hỏi:
"Thái độ của Lưu Lão Thành thế nào?"
Chương Diệp lắc đầu nói:
"Sau chuyện ở bên hồ Thư Giản ta mới biết hóa ra bắt đầu từ lúc hầu như tất cả các tu sĩ địa sơn đều đổ bộ lên đảo Cung Liễu cho đến khi bắt chủ đảo của chúng ta về đảo Cung Liễu, Lưu Lão Thành không hề nói một lời nào, cũng không hề nhìn thấy tu sĩ bổn địa nào của hồ Thư Giản."
Chương Diệp cảm khái:
"Mặc dù ta rất ghét Lưu Lão Thành, nhưng cũng không thể không thừa nhận, thể mới chính là thủ đoạn mà một vị dã tu Thượng ngũ cảnh nên có."
Trần Bình An nói:
"Bây giờ chắc là bên trong hồ Thư Giản đã có rất nhiều dã tu đang âm thầm chửi rủa Lưu Lão Thành là kẻ phản bội hồ Thư Giản, là tay sai của Đại Ly."
Chương Diệp cười khổ sở nói:
"Hơn một ngàn hòn đảo, mấy vạn dã tu, mỗi người đều mải mê lo cho bản thân mình, suýt chút nữa đã bị dọa cho vỡ cả gan. Ta đoán chừng bây giờ chỉ cần nhắc đến Lưu Lão Thành và Tô Cao Sơn thôi cũng đã khiến người ta phải run cầm cập rồi."
Chương Diệp nhẹ nhàng lắc đầu:
"Một số người đứng thẳng sống lưng đầy khí khái còn sót lại trong hồ Thư Giản xem như cũng đã hoàn toàn tiêu rồi. Giống như sự hợp tác chân thành nhưng cực kỳ nguy hiểm trước đó, hợp sức để tiêu diệt tu sĩ Nguyên Anh bên ngoài và kim đan kiếm tu, sau này trên bàn rượu cũng sẽ không bao giờ nói về chuyện đó nữa, Lưu Lão Thành à Lưu Lão Thành! Ta thực sự không thể nào tưởng tượng được việc rốt cuộc là lợi ích lớn đến nhường nào, mà lại có thể khiến Lưu Lão Thành làm như vậy, khiến ông ta không ngần ngại mà bán đứng toàn bộ hồ Thư Giản! Môn phòng nữ tử của phủ Chu Huyền, Hồng Tô, năm đó chính là ta phụng mệnh ra ngoài đi tìm, vất vả lùng sục trong ra suốt mười năm mới tìm thấy chuyển thế của nữ tử quân chủ giang hồ tiền nhiệm, đưa nàng ta trở về đảo Thanh Hạp. Vì vậy, ta biết rằng Lưu Lão Thành đối với hồ Thư Giản không phải là lạnh nhạt, vô tình như lời đồn đại của thế giới bên ngoài."
Vẻ mặt của Chương Diệp ảm đạm, ông ta dừng bước chân lại, ngồi xổm bên bờ sông, hắt nước lên rửa mặt, sắc mặt thất thần.
So với năm đó cùng với Lưu Chí Mậu liều mạng ở hồ Thư Giản, hay khi hòn đảo bị một vị địa tiên đánh chìm xuống đáy hồ thì dường như tình thế hiện tại lại càng khiến Chương Diệp lo lắng và bất lực hơn.
Con người tuổi tác càng cao, khó tránh tinh thần sẽ ngày càng suy kiệt.
Đặc biệt là Chương Diệp chỉ còn lại tuổi thọ sáu mươi năm nữa thôi, nếu muốn ngọc nát đá tan, Chương Diệp ông ta cam lòng lóc xương của mình nhưng liệu người ta có đồng ý không? Chỉ cần động một ngón tay, là đã có thể khiến tu sĩ Long Môn cảnh cũng tương đối là có mặt mũi ở hồ Thư Giản như ông ta tan nát thành tro ngay lập tức rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận