Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 977: Cúi Đầu Nhìn Giếng, Ngẩng Đầu Nh

Chương 977: Cúi Đầu Nhìn Giếng, Ngẩng Đầu NhChương 977: Cúi Đầu Nhìn Giếng, Ngẩng Đầu Nh
Chương 977: Cúi Đầu Nhìn Giếng, Ngắng Đâu Nhìn Trời (5)
Nếu chỉ dừng ở đấy, hung danh hiễển hách của tiêu ma đầu còn chưa đến mức truyền khắp Thư Giản hồ, vùng thủy vực rộng nhát Bảo Bình châu, nguyên nhân là ở sau lần đó, trên sóng xanh Thư Giản Hồ thường xuyên thấy có một tiểu hài tử nhìn như ngây thơ dạo khắp tứ xứ, mới đầu còn có Luyện Khí sĩ nghĩ lầm hài tử này dùng thuật pháp ngự thủy, tị thủy mới có thể hai chân bát động vẫn thảnh thơi dạo chơi trên mặt hò. Thường thường đều là nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng có một lần chọc phải tai họa lớn, hơn hai mươi vị Luyện Khí sĩ trẻ tuổi cùng một sư môn cưỡi trên một chiếc lâu thuyền cực lớn, kết bạn du ngoạn trên hồ, trong lúc vô tình gặp phải đứa bé kia, hai bên đụng nhau, ai cũng không muốn nhường đường, thế là nỗi xung đội.
Két quả lúc song phương sắp đâm vào nhau, đứa nhóc hai tay vòng trước ngực đột nhiên nhô lên cao, thì ra thứ hắn giẫãm dưới chân là một con quái vật Giao Long khổng lồ, móng vuốt nó đè xuống liền cắt ngang lâu thuyền, đám Luyện Khí sĩ vốn định ngự phong trến khỏi thuyền đắm, liền bị súc sinh kia phun cột nước, sau khi nước quất qua chỉ còn lại khung xương, về phần đám người biến thành ướt sũng thì bị móng vuốt quắt lấy mở ngực mỗ bụng, kém may mắn hơn thì bị nó nuốt vào bụng nhai nuốt ngon lành.
Hết thảy binh khí và thần thông nện trên người nó căn bản chỉ như gãi ngứa, thậm chí nó còn lười tránh né, sau cùng đứa có kết cục thê thảm nhất là một "người thông minh” định bắt giặc trước bắt vua. Hắn là một vị kiếm tu thân phận kim quý, có chút danh tiếng trong quần hùng Thư Giản Hồ, muốn dùng bản mạng phi kiếm ám sát đứa nhóc đứng ở trên đầu Giao Long.
Giao Long một mực ôm lấy tâm thái chơi đùa lập tức trở nên cuồng bạo, thân thể điều động nước hồ bốn phía cuộn lên sóng lớn ngất trời, vây tên kiếm tu trong một tòa lồng giam bằng nước, sau đó không biết súc sinh kia sử dụng loại bí pháp nào, rút sạch không khí bên trong, mặc cho linh khí kiếm tu khô cạn, cuối cùng nỗ tung mà chết.
Phanh một tiếng nỗ vang.
Máu tươi bắn tung trong lồng giam.
Như một đóa hoa cực lớn nở bung.
Đứa bé ngồi xếp bằng trên đỉnh đầu Giao Long bật cười ha ha.
Một ít tu sĩ Long Môn cảnh và đại lão Kim Đan cảnh hoả tốc chạy tới khoảng cách gần chứng kiến một màn như vậy, ai nấy đều bị dọa sợ không nhẹ, lúc trước ở nội chiến Thanh Hạp Đảo, khoảng cách quá xa xôi, hơn nữa lúc ấy súc sinh này còn chưa thể hiện ra thần thông tương tự như Luyện Khí sĩ Nhưng đến lúc này, cách chẳng qua hơn trăm trượng, thấy con súc sinh kia như là khai khiếu hiểu được bản mệnh thần thông, nếu ghi chép trong cổ thư liên quan đến Giao Long nhát tộc không sai, chẳng phải chỉ cần bản lĩnh càng tiến một bước, nó sẽ trở thành Địa Tiên Giao Long? Có thể biến ảo hình người, đặt ở thời đại Viễn Cổ Giao Long hưng thịnh, chỉ sợ cũng có tư cách có được một tòa Long cung.
Đám đại tu sĩ Thư Giản Hồ tiếng tăm lừng lẫy này mới đầu còn ôm lòng cầu may, muốn len lén cứu một hai tên môn hạ đệ tử, có một vị lão tu sĩ Long Môn Cảnh xung phong lao lên, khe khẽ vung trảo về phía con súc sinh kia, thế là thân thể của vị lão tu sĩ cách đó hơn mười trượng bát chợt nhiều thêm một dấu móng tay cực lớn, bị ném tung lên không.
Chém giết giữa tu sĩ trong ngũ cảnh, dù là cách nhau một hai cảnh giới, thắng bại thường không khó để đánh giá, nhưng bình thường sẽ không có kết quả sinh tử sớm như vậy được.
Ai nấy ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng không ai dám cứu vớt những đệ tử môn phái rơi xuống nước kia nữa, mà đều chọn cách bo bo giữ mình, nhanh chóng thối lui.
Sau lần nọ, có người trộm tiến vào Thanh Hạp Đảo, muốn ám sát ma đầu Cố Xán kia. kết quả đều bị Tiệt Giang Chân Quân Lưu Chí Mậu đánh qục, trong vòng nửa năm, liên tiếp năm sáu lần ám sát đều bị Thanh Hạp Đảo ngăn lại, nửa năm sau, lấy Lưu Chí Mậu cầm đầu, Cố Xán và con súc sinh kia làm chủ lực, giết thẳng tới hòn đảo nơi môn phái những thích khách kia đặt chân, không một ngoại lệ, chỉ giữ lại một ít thiếu nam thiếu nữ tư chất tu đạo tạm được, riêng đám người còn lại, toàn bộ đều xử tử, đào sâu ba thước, lấy đi tất cả tài bảo pháp khí, trong nhất thời Thanh Hạp Đảo gần như trở thành chủ nhân quần đảo Thư Giản Hà, kẻ thuận thì sống, kẻ nghịch thì chết. Hiện nay Cố Xán cùng mẫu thân hắn hiện ở trong một tòa dinh thự tráng lệ tại Thanh Hạp Đảo, sau máy lần thầy trò liên thủ đi diệt môn phái khác, đại chiến kết thúc, Cố Xán liền sẽ sai vị sư tỷ năm đó mật báo cho hắn, giúp hắn chọn lựa một ít mỹ nhân dung mạo kiều diễm, tuổi tác cũng không lớn, để tương lai làm nhân tuyển "tiểu nương khai khâm”, còn chuyên môn mời người dạy cầm kỳ thư họa.
Hôm nay, Cố Xán hiếm hoi có dịp không đi ra ngoài du ngoạn, mà phụng bồi mẫu thân ởđi tới hậu đường, tất cung tất kính quỳ gối trên bồ đoàn, dập đầu kính hương trước một bài vị.
Mấy năm nay phu nhân sống an nhàn sung sướng, dung nhan dáng vóc càng đẫy đà động lòng người.
Phu nhân đứng dậy nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, nhẹ giọng thì thào, như là đang báo bình an với phu quân đã mắt.
Cố Xán đứng trong đại đường trang nghiêm tĩnh mịch, ngắng đầu nhìn lên hương khói lượn lờ trước mặt, đứa nhóc tay đã nhuộm vô số máu tươi này thẫn thờ không nói lời nào.
Hai mẹ con cùng nhau bước qua bậc cửa, Cố Xán đột nhiên hô một tiếng mẫu thân.
Phu nhân nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Cố Xán cúi đầu nhìn lại, nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao vậy?”
Cố Xán nặn ra khuôn mặt tươi cười, lắc đầu, nói không việc gì.
Kinh thành Nam Uyễn Quốc, có một tiểu cô nương gầy còm bụng đói kêu vang, quần áo rách nát, ánh mắt lạnh lùng, cần thận ởi tới Thanh Hà phường, nơi quyền quý tụ tập, quen đường quen lối tiến vào cửa hậu một tòa dinh thự xa hoa, trời nắng chang chang, tiểu cô nương ngăm đen gây gò đi mà đầu đầy mồ hôi, nhưng thần sắc vẫn cứ lạnh lùng, ngồi xốm dưới một gốc đại thụ bóng cây râm mát, nàng ngắng đầu nhìn lại, vàng nắng gắt trên bầu trời khiến nàng nhìn mà hai mắt rơi lỆ.
Nàng lặng lẽ thu hồi tầm nhìn, Xoa xoa nước mắt.
Rất nhanh cửa hậu tòa nhà liền bị người lén mở ra, từ trong khe cửa hẹp hòi luồn ra một bạn cùng lứa với cô bé gầy gò, đó là một tiểu thiên kim phấn điêu ngọc trác, ăn mặc hoa mỹ, nàng vất vả ôm lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ, mồ hôi đầm đìa, một đường chạy chậm đến trước mặt cô bé gầy gò, cười tươi nói: "LỄ vật tặng cho ngươi."
Giữa trưa hè nóng bức, trong hộp gỗ nhỏ có nước đọng chảy ra.
Cô bé gầy gò cau mày tiếp lấy hộp gỗ, nâng trước ngực, một tay đầy ra nắp hộp.
Tiểu cô nương xinh đẹp phía đối diện cười vui vẻ nói: "Ngươi còn nhớ không, mùa đông năm trước chúng ta cùng nhau đắp người tuyết, ta sai người trong phủ đặt vào hầm băng, hôm nay cố ý lấy ra tặng cho ngươi, thích không?”
Tiểu cô nương gầy gò cúi đầu, nhìn chằm chằm người tuyết kia, thấy không rõ sắc mặt.
Nha đầu xinh xắn đi ra từ trong phủ vương hầu huân quý kia vẫn ở bên cạnh như đang tranh công, khờ khạo truy vấn hỏi có thích hay không.
Tiểu cô nương gầy còm chậm rãi ngắng đầu, hỏi: "Đồ ăn đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận