Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1268: Đi Xa Đông Nam (1)

Chương 1268: Đi Xa Đông Nam (1)Chương 1268: Đi Xa Đông Nam (1)
Chương 1268: Đi Xa Đông Nam (1)
Chiếc lâu thuyền đi Thanh Loan quốc này do cơ quan sư Mặc gia vốn trứ danh trong ngành này chế tạo thành, cũng không nỗi trội trong rất nhiều độ thuyền của Lão Long thành, mỗi lần chở hơn trăm người, đa phần vẫn là vận chuyển hàng hóa hiếm lạ lần lượt đến từ phương bắc Bảo Bình Châu và nam bộ Đồng Diệp Châu, chỉ là hàng hóa đến tay thương gia trên chiếc thuyền này, là kết quả sau khi năm thế gia vọng tộc Lão Long thành sàng chọn nhiều khâu, chất lượng tự nhiên bình thường, ngẫu nhiên nhặt được mấy thứ, kiếm thêm mấy trăm đồng tiền Tuyết Hoa, đã đáng giá ăn mừng một phen. Thanh Loan quốc ở đông nam bộ Bảo Bình Châu có chút danh tiếng, trứ danh về đạo quan, chùa miếu san sát, các lộ đạo gia thần tiên và đại đức cao tăng, thường xuyên được triều đình giúp đỡ tổ chức thuỷ bộ đàn tràng và La Thiên đại tiếu ở đây, cộng thêm cây thanh đàn để làm giấy Tuyên Thành của Thanh Loan quốc cực nỗi tiếng, bán đi mấy châu xa xôi, khiến các đời hoàng đế Thanh Loan quốc chen thân một trong các quân vương giàu có nhất đông nam bản đồ Bảo Bình Châu, hơn nữa Bảo Bình Châu Phật gia không phát triển, trong Thanh Loan quốc số lượng chùa miếu đứng đầu một châu, phạm âm lượn lờ, trên từng bức tường đề đầy văn hay chữ tốt của các tiên hiền, văn hào, thi tiên, lại hấp dẫn vô số văn nhân nhà thơ đi Thanh Loan quốc du lịch.
Trong một gian sương phòng cửa sổ sáng rõ tằng đỉnh con thuyền, Trần Bình An đang lật xem một quyển sách của văn nhân về sơn thủy địa thế thuận lợi Thanh Loan quốc, mua ở tiệm sách Lão Long thành, đây là quyên sách hắn khăng khăng nhờ Chu Liễm đi vơ vét mà có được.
Trần Bình An đọc sách, Bùi Tiền chép sách.
Việc khó trên thế gian, khó nhất là khúc mở đầu, lâu ngày, thói quen thành tự nhiên, chưa nói tới khó dễ. Bùi Tiền chính là như thế, đọc sách chép sách đã trở thành thói quen mỗi ngày, cho dù Trần Bình An không đốc thúc, cũng sẽ duy trì mỗi ngày. Chỉ có điều Trần Bình An cũng biết, nếu mình không ở bên cạnh nó lâu, Bùi Tiền chắc chắn sẽ vứt chuyện chép sách qua một bên, nhiều lắm là áy náy hai ba ngày, sau đó sẽ lon ton chạy ởi chơi. Trần Bình An chia hồ lô rượu thuốc Kim Đan lão giao Nguyên Anh luyện sơ kia làm năm phần, tặng cho bốn người bức họa cuộn tròn mỗi người một phần, đây là chuyện may mắn ít ỏi mà võ phu thuần túy có thể dựa vào vật ngoại thân để tinh tiến tu vi. Tùy Hữu Biên hôm nay là tu vi đệ thất cảnh Kim Thân cảnh, lại có pháp kiếm Sỉ Tâm trong tay, sát lực thật ra không bị coi là yếu, nhất là khi bắt cặp chém giết, luyện khí sĩ dưới Địa tiên, một khi bị cô áp sát trong mười trượng, chưa chắc địch nỗi cô trong một hiệp. Chu Liễm bình cảnh buông lỏng, dấu hiệu rõ ràng, theo sát sau Tùy Hữu Biên. người thứ hai tiếp cận võ phu luyện thần tam cảnh, đã gần trong gang tác.
Ngụy Tiện và Lô Bạch Tượng tạm thời chưa có khả năng phá cảnh, chỉ là sau khi đôi chiêu với Trịnh Đại Phong và tử chiến ngoài Lão Long thành, đỉnh núi lục cảnh đỉnh phong đã được đây lên cao hơn một chút. Bốn người bức họa cuộn tròn, vốn là không phải võ phu thất cảnh và lục cảnh bình thường.
Lần này đi về hướng bắc Bảo Bình Châu, chỉ cần không gặp tu sĩ thượng ngũ cảnh phát điên, cho dù là đánh giằng co với vị Nguyên Anh Địa tiên nào đó ngoại trừ kiếm tu, không dám nói lông tóc không tốn hao gì toàn thân mà lui, nhưng chắc chắn dư sức đề đánh một trận, chỉ cần bốn người Ngụy Tiện không tiếc mạng, nói không chừng phe bên Trần Bình An còn có thế thắng to.
Sau chiến dịch Lão Long thành, Trần Bình An tiếc nuối nhát là tấm Trấn Kiếm Phù màu xanh kia, Chung Khôi đã viết bằng Tiểu Tuyết Trùy, Trần Bình An đem tặng cho Trịnh Đại Phong, thanh kiếm bị vây khốn vừa hay lại chính là thanh bán tiên binh "Kiếm Tiên" mà giờ phút này Trần Bình An đang đeo sau lưng, bởi vì thành chủ Lão Long thành Phù Huèề không phải kiếm tu, thanh kiếm này cũng không phải vật bản mạng luyện hóa, cho nên trên Đăng Long đài, Trịnh Đại Phong lấy Trấn Kiếm Phù giam giữ kiếm này, cho dù không thể duy trì quá lâu, Phù Huè đã thản nhiên nhận thua.
Nếu có mang theo một tắm Trấn Kiếm Phù, dù gặp kiếm tu Nguyên Anh đẳng đẳng sát khí, Trần Bình An không những không cần quá sợ hãi, ngược lại còn có thể đánh úp, đánh đối phương trở tay không kịp.
Nhưng những thứ được mất này, không đến mức khiến Trần Bình An lắn cắn trong lòng, khó có thể tiêu tan như thế. Thật sự khiến Trần Bình An cảm thấy mát mát là do lá bùa này là một trong hai lá bùa cuối cùng Chung Khôi dùng thân phận quân tử, lúc còn là người dương gian mà viết trên thế gian.
So với những con thuyền vượt châu Trần Bình An từng ngồi hay từng nhìn thấy, con thuyền dưới chân thật sự được coi như nhỏ nhắn bỏ túi, chỉ có thê đứng ở cửa số ngắm cảnh, không có ban công ngắm cảnh.
Sau khi Bùi Tiền viết chữ xong, Trằn Bình An nghiêm túc kiểm tra một lần, phát hiện nó không viết qua loa ứng phó hay có chữ nào cần viết lại, hắn bắt đầu dẫn theo nó cùng luyện tập lục bộ tâu thung, mỗi ngày ít nhất hai canh giờ.
Trước kia Trần Bình An không cảm thấy luyện tập tâu thung, là một việc khổ sai buồn tẻ chán nản như thế nào, phí sức đến cỡ nào, mãi đến sau khi Bùi Tiền luyện tập, mới ý thức được thật ra quyền thung Hám Sơn Quyền này quả thật đơn giản, nhưng nếu phải luyện một trăm vạn lần, cũng không dễ dàng, cả về thể xác lẫn tinh thần. Cho dù Trần Bình An luôn lưu ý đến chuyện Bùi Tiền hít thở nhanh chậm hay thể lực lên xuống, nhưng mỗi lần luyện tập Bùi Tiền đều sẽ mệt tới mức mồ hôi ướt đẫm, tóc trên trán bết thành một cục, sắc mặt trắng bệch, tuy không dám kêu khổ oán giận, nhưng Trần Bình An đứng bên cạnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngăm đen kia sẽ không có chút ý cười, hoặc là những lúc nó đi cọc từng bước, thân thể gầy yếu không tự chủ được run lên, Trần Bình An tuy từ đầu tới cuối mặt không thể hiện biểu cảm gì, nhưng nhìn nó như vậy cũng thấy hơi thương xót.
Ngày đầu tiên Bùi Tiền dựa vào sự hưng phán trẻ trâu, cố gắng duy trì tâu thung suốt hai canh giờ, kết quả cuối cùng là Trần Bình An phải cõng nó đi tới phòng sát vách, ngày hôm sau mới một canh giờ đã ngã xuống đất, chuột rút liên hồi, cả người không còn tinh thần khí, Trần Bình An mới không cưỡng cầu hai canh giờ nữa, mấy ngày sau đó đều cam đoan một canh giờ múa quyền không ngừng, mỗi lần nhiều thêm một chút mà thôi.
Bùi Tiền lúc này mới cắn răng kiên trì tiếp được.
Ngay từ đầu Chu Liễm đã ở bên cạnh châm chọc khiêu khích, cô nhóc đen như than còn có sức trừng mắt, về sau nó thực sự không còn tâm trạng đi đòi công bằng với Chu Liễm nữa.
Mười ngày sau. sống sót qua chặng đường gian khổ nhất, trên mặt Bùi Tiền mới có thêm chút nụ cười của ngày xưa, khi đi đường lại bắt đầu nghênh ngang biển chữ vàng của Bùi Tiền, hoặc là khi đang sôi nổi luyện tập, Chu Liễm lại nói lời vô liêm sỉ cái gì "Công tử, lão nô cho rằng Bùi Tiền tư chất tập võ cực ký tết, khi rèn luyện thể phách, gân cốt nên chịu thêm chút khổ sở, khí huyết mới có thế tràn đầy, chi bằng mỗi ngày tâu thung hai canh giờ đi", Bùi Tiền đã có thể tiếp tục trừng mắt với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận