Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1402: Món Quà (3)

Chương 1402: Món Quà (3)Chương 1402: Món Quà (3)
Chương 1402: Món Quà ($)
Nguyên Ngôn Tự rụt rè nói: "Tiên sinh, đó là chuyện rất nhiều năm về sau, hay là thôi đi?"
Vi Lượng lắc đầu cười nói: "Cũng không thể cảm thấy như vậy, thời gian ào ào như nước, nháy mắt thôi, ngươi sẽ trưởng thành, lại nháy mắt..."
Có thể đã chết già.
Chỉ là những lời lẽ không thích hợp này, Vi Lượng chưa nói ra miệng.
Vi Lượng mỉm cười nói: "Người lương thiện thì bị bắt nạt, không làm người tốt nữa sao? Ác nhân chỉ có ác nhân giày vò, sẽ đi làm người xấu sao? Quân tử không ngại bị người khác bắt nạt, sẽ cảm thấy có thể bắt nạt quân tử được đúng không? Như vậy không đúng."
"Chỉ là luận con người thiện ác, quá phức tạp rồi, mặc dù nhận định đúng sai thị phi xong rồi, xử trí như thế nào, vẫn là nỗi phiền toái to lớn. Tựa như tràng sóng gió kia trên thuyền hôm nay, người trẻ tuổi đeo kiếm kia, nếu như nhẫn nại giảng đạo lý với đám người kia, người ta nghe sao? Ngoài miệng nói là nghe đó, trong lòng tán thành sao? Như vậy nói hay không nói, có ý nghĩa gì đâu? Bởi vì đám người đó nguyện ý nghe, không phải những đạo lý thật sự kia, là tình thế lúc đó, hai bên mỗi người đi một ngả, tình thế vừa đi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tất cả như cũ. Nói không chừng ngồi xuống nói đạo lý hẳn hoi, ngược lại rước lấy tanh tưởi đầy người... Thôi, không tán gẫu những thứ này, chúng ta vẫn nên ngắm biển mây cho thư thái."
Những thứ này thật ra càng nhiều là Vi Lượng lắm bẩm với bản thân, lại càng không hy vọng xa vời tiểu cô nương sẽ nghe hiểu.
Trên thực tế, đổi thành cha mẹ Nguyên Ngôn Tự tới nghe, cũng vô dụng, không phải nghe không hiểu, mà là cảm thấy thế đạo như thé, tán gẫu những thứ này, còn không thực tế bằng nói suông đạo lý huyền học đã cách mặt đất vạn dặm.
Vi Lượng vào hơn hai trăm năm trước đã là một vị Địa tiên, nhưng vì thi hành học vấn nhà mình, tính lấy đất một quốc gia phong thổ chuyển biến, đồng thời làm cơ hội bản thân chứng đạo cùng xem đạo. Vì thế lúc ấy hắn dùng tên giả "Vi Tiềm", đi tới đông nam bộ Bảo Bình Châu, giúp thái tổ Đường thị Thanh Loan quốc lập nước, từ đó về sau phụ tá hết thế hệ này đến thế hệ khác của hoàng đế Đường thị lập pháp. Ở trước lần tranh luận phật đạo này, Vi Lượng chưa bao giờ lấy thân phận tu sĩ Địa tiên, nhằm vào quan viên triều đình và người tu hành.
Như vậy, phí sức lao động không nói, hơn nữa tiến triển chậm chạp, thậm chí ở giữa hai đời hoàng đề, còn đi giật lùi mát một mảng lớn.
Điều này làm Vi Lượng rất thát vọng.
Vi Lượng cuối cùng cười bước đi, chỉ là nhắc nhở tiểu cô nương phải giữ bí mât chuyên gửi thư và đô đốc phủ.
Cha mẹ Nguyên Ngôn Tự cùng khách khanh gia tộc thấy bóng người Vi Lượng đã biến mắt, mới đến bên cạnh tiểu cô nương, bắt đầu hỏi chỉ tiết về cuộc đối thoai.
Tiểu cô nương không dám giấu diếm, nhưng ngay từ đầu cũng muốn giữ bí mật, đã nhận lời với vị tiên sinh kia không nói về chuyện đô đốc phủ và gửi thư.
Chỉ là không cần thận nói lỡ ra, bị vị lão tiên sinh khách khanh gia tộc kia bắt được dấu vết để lại, đề ra nghi vấn một phen vẻ mặt ấm áp lại che giấu huyền cơ. Nguyên Ngôn Tư rối rắm hồi lâu, không lay chuyển được cha mẹ gắt gao truy hỏi, chỉ đành nói thẳng ra.
Lão khách khanh thoải mái không thôi, khe khẽ nói nhỏ với nho sĩ trung niên, nói người nọ tất nhiên là tu sĩ cung phụng phủ đại đô đốc kia! Nói không chừng còn là người tâm phúc bên cạnh Vi đại đô đốc!
Nguyên gia thật có phúc!
Lão khách khanh Nguyên gia lại dặn dò vị nho sĩ kia, các thần tiên trên núi này tính tình khó liệu, không thể đo lường theo lẽ thường, cho nên nhất định không thể vẽ rắn thêm chân, tới nhà bái phỏng cảm tạ cái gì, tuyêt đối không thể làm. Nguyên gia coi như cái gì cũng không biết là được.
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Vợ chồng hai người kích động vạn phần.
Chỉ có tiểu cô nương tràn đầy áy náy đối với vị thần tiên tiên sinh kia, ngồi xỗm bên lan can, cảm thấy có chút mắt mát.
Vi Lượng đã đi xa thở dài một tiếng.
Loại việc nhỏ này, chưa nói tới khiến Vi Lượng thất vọng, lại càng sẽ không bởi vậy đổi ý, chỉ là không có kinh hỉ mà thôi. Về sau Nguyên gia ở kinh thành Thanh Loan quốc chỉ tính là thế gia hạng hai, một khi gặp phiền toái, cho dù phong thư đó không thể gửi đến đô đốc phủ, Vi Lượng hắn vẫn sẽ ra tay giúp đỡ một lần.
Nhưng tiểu cô nương tên là Nguyên Ngôn Tự kia, đã mắt đi một cơ duyên tiên gia có thể bước lên con đường tu hành.
Chỉ là Vi Lượng cũng biết, đối với Nguyên Ngôn Tự mà nói, cái này chưa chắc thật là chuyện xấu.
Có thể ở thế gian được sống một cuộc sống an ổn, đã là không dễ dàng rồi.
Lên núi tu đạo, thành luyện khí sĩ, một khi bắt đầu vật cỗ tay với lão thiên gia, không đề cập tới nhân đạo thiện ác, chỉ cần là kẻ tâm chí không kiên định, thường thường khó được chết già.
Trần Bình An dắt tay Bùi Tiền quay về phòng trên thuyền.
Bùi Tiền phá lệ nói hôm nay cần chép thêm năm trăm chữ.
Trần Bình An không ngăn trở, chỉ là nhắc nhở những gì hôm nay viết thêm, sẽ không thể được tính là phần của ngày mai.
Bùi Tiền ưỡn ngực, nói điều đó đương nhiên.
Lúc chép sách, hồ lô nhỏ vỏ vàng được nó đăt ở trong tay. Trần Bình An ngồi ở đối diện bàn, tiếp tục lật xem một quyền sách pháp gia đã mua sau khi được Thôi Đông Sơn nhắc nhở, không phải bản đơn lẻ bản tốt nhát gì, nhưng cũng thuộc loại một trong những “chính kinh” chống đỡ căn bản tam giáo bách gia, về chuyện đọc sách, những gì Lục Đài đề cập với Trần Bình An, Trần Bình An đều ghi tạc trong lòng. Ví dụ như phép đọc sách trước dày sau mỏng, cùng với "Tìm hiểu nguồn gốc tìm thân thích", cùng với bí quyết chọn sách, đừng nhìn chư tử bách gia học vấn pha tạp, toàn sách là sách, biển sách vô biên, thật ra đó là học vấn nho thích đao tam giáo. những bộ sách truyền lưu rộng nhất, sách thật sự xứng với bốn chữ "mở sách hữu ích”, cộng lại một chỗ, không vượt qua năm mươi bản, toàn bộ thế gian phàm phu tục tử tuổi thất thập cổ lai hi, đều có thể đọc đi đọc lại kỹ càng.
Cho nên Trần Bình An chọn ba quyển điển tịch pháp gia, cũng chỉ là bảo đảm khắc bản không có sai làm mà thôi.
Việc hôm nay, điều ở Bùi Tiền khiến Trần Bình An vui mừng nhất, vẫn là câu "xuất phát từ tâm" lúc trước Trần Bình An đã nói với Bùi Tiền.
Làm sai, trước tiên xin lỗi người ta từ đáy lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận