Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1676: Phi Điểu Tuyệt Tích Trong Băng Quật (8)

Chương 1676: Phi Điểu Tuyệt Tích Trong Băng Quật (8)Chương 1676: Phi Điểu Tuyệt Tích Trong Băng Quật (8)
Trần Bình An nói những câu cuối cùng: "Cho nên, trong lần đánh cược tính mạng này, ngươi thua rồi. Đúng, cho dù ta không ăn viên thuốc cuối cùng kia, thì sau khi thanh kiếm này nếm được máu tươi của ngươi là nó đã bắt đầu muốn ra tay rồi, nó muốn làm loạn tâm khiếu của ngươi, không cần ta hao phí linh khí, không cần ta dùng tâm thần khống chế cũng sẽ có kết quả như vậy. Ta uống thuốc chỉ vì muốn kiểm soát nó, để nó không giết ngươi ngay lập tức thôi."
Cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể nó ta, nó ta như rơi xuống một động băng giá buốt, khuôn mặt nhuộm nét tuyệt vọng và cầu xin.
Trần Bình An nghiêng tai lắng nghe: "Ngươi cũng muốn nói đạo lý với ta sao?"
Hắn thu lại động tác, đứng thẳng người, hai tay lồng vào tay áo, mỉm cười: "Nhưng ngươi chưa hỏi ta, có muốn nghe không?"
Kiếm khí trong phòng lạnh thấy xương, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, rét buốt căm căm.
Thanh Kiếm Tiên kia đã đâm xuyên qua trái tim của Thán Tuyết và cửa phòng, giống như cầu nối giữa hai tòa tiểu thiên địa lớn vậy.
Thán Tuyết hiểu rõ cho dù cầu xin cũng không có tác dụng gì, vậy nên nó không nói gì, hai bên rơi vào im lặng hồi lâu.
Nam nhân trước mặt nó cũng xuất thân từ ngõ Nê Bình, lúc hắn đang nói đạo lý lan man, dông dài thì đột nhiên ra tay một kích trí mạng, nhất là những lời nói sau khi đắc thủ lại giống như đang xem lại một ván cờ khiến cho nó sợ đến mức nổi da gà.
Hầu hết những tu sĩ trên đảo Thanh Hạp đều cho rằng vị tiên sinh trong phòng sổ sách này có tính tình tốt, dễ nói chuyện.
Nhưng tất cả đều là giả dối.
Nó nhẹ nhàng hít một hơi, lập tức cảm thấy một cơn đau thấu tới tận tim, đó là sự khuấy động, nhiễu loạn ở nơi sâu trong hồn phách, không chỉ dừng lại ở việc thể xác bị trọng thương mà thôi. Vạn vật đều sợ chết, tính mạng là thứ chân thật nhất, đây chính là thứ mà gã đang trước mặt này gọi là cái nhỏ nhất, điểm này thật ra Thán Tuyết đều hiểu hết, lúc trước chỉ giả vờ như không hiểu thôi.
Khi nó cảm nhận được rõ ràng sinh mạng của mình đang từ từ trôi qua, thậm chí còn có thể cảm nhận được đại đạo huyền diệu khó giải thích đang từ từ sụp đổ. Cái này giống với việc lão già giàu có keo kiệt nhất thế giới lại đang trơ mắt nhìn từng thỏi vàng rơi xuống mặt đất nhưng dù làm cách nào cũng không thể nhặt chúng lên được.
Đương nhiên nó cũng như vậy, bắt đầu giằng co, dường như muốn bước ra một bước, muốn mạnh mẽ lôi thân thể cường tráng tương đương võ phu thuần túy Cửu cảnh đang bị lấp kín trong "vách tường" cửa phòng này ra ngoài, chỉ để lại mình Kiếm Tiên.
Sau đó nó sẽ dùng một tay vặn cổ người trẻ tuổi kia để trút mối hận trong lòng.
Thế nhưng nó nhanh chóng dừng hành động lại, đầu tiên là do nó chỉ cần vừa hơi cử động là đã đau đến tê tâm liệt phế, nhưng nguyên nhân quan trọng hơn đó là nó không nắm chắc cơ hội có thể chiến thắng gã kia. Cái tên tiên sinh phòng sổ sách này là người thích cẩn thận từng bước một, chẳng những không toát ra vẻ mặt như gặp phải đại địch mà ngược lại nụ cười lại càng lộ vẻ mỉa mai.
Không biết có phải do Trần Bình An vừa uống một lúc bốn loại nước của bí tàng điện Linh Đan, lại khống chế được thanh Bán Tiên binh hay không, chuyện này quá cấm ky, khuôn mặt hắn trắng bệch, hai má nổi lên ửng đỏ như mắc bệnh.
Trần Bình An từ từ nói: "Tuy rằng ta chưa từng luyện hóa thanh Kiếm Tiên này nhưng cũng đang mang theo nó rất lâu rồi, Kiếm Khí đã thấm vào hồn phách, vì vậy đạt được chút tâm ý tương thông, nó cũng giống như trẻ con chưa học nói."
Trần Bình An chỉ vào nửa thanh kiếm kia: "Nhưng nó đã nói rõ cho ta biết, vừa rồi lúc ngươi xin tha đã động sát tâm, muốn liều chết ngọc nát đá tan với ta. Trái lại chỉ làm làm dáng, thế nào, cảm giác bị ta tính kế thê thảm thế nào? Quá mất mặt nên muốn lấy lại một chút thể diện sao?"
Nó chỉ có thể im lặng. Trong lòng ngập tràn đau khổ.
Chẳng lẽ nó thật sự đã sai rồi? Vậy nó đã sai ở đâu?
Dường như hắn nhìn thấy tâm tư của nó, Trần Bình An nói: "Nếu ta nói sai, ngươi không nên lấy tinh thần và ý chí cực kỳ cường đại của bản thân, không ngừng âm thầm tiến hành thay đổi tâm tính của Cố Xán dưới thân phận của một hộ vệ của hậu duệ Chân Long. Trên thực tế, vốn dĩ Lưu Chí Mậu không được tính là sư phụ của Cố Xán, mẫu thân của Cố Xán, và tên súc sinh như ngươi mới phải. Bởi vì Cố Xán cảm thấy yên tâm với hai người các ngươi nhất, nhưng đối với Lưu Chí Mậu hắn vẫn luôn mang lòng đề phòng, bởi vậy tuy sức ảnh hưởng của Lưu Chí Mậu đương nhiên không hề nhỏ, sự hiểu biết của Cố Xán đối với Hồ Thư Giản cùng với đạo lý đối nhân xử thế trong cái nhà xí này chủ yếu vẫn là lén lút học theo Lưu Chí Mậu, thế nhưng so sánh các ngươi vẫn còn kém xa. Ta nói như vậy ngươi chắc chắn sẽ không thừa nhận lỗi sai. Vậy lúc ngươi làm sai đã quá ngu ngốc rồi, cho rằng ta cũng là một trong số những người ở Hồ Thư Giản, chỉ cần tu vi chưa cao sẽ đều bị ngươi dốc hết sức đánh bại."
Nó hỏi: "Cuối cùng ngươi muốn làm gì?"
Trần Bình An nói: "Ta đang suy nghĩ xem để ngươi chết như thế nào, sau khi ngươi chết thì sử dụng như thế nào mới là tốt nhất."
Nó nói: "Bây giờ ta không còn nghi ngờ gì việc mình sắp chết, nhưng ngươi đừng quên, dù sao ta cũng là một tu sĩ Nguyên Anh, ngươi cũng sẽ chết thôi."
Trần Bình An nhìn nó, trong mắt ngập tràn vẻ thất vọng.
Nó bắt đầu chính thức thử suy nghĩ vấn đề dựa trên lập trường và góc độ của người nam nhân trước mặt này.
Giống như việc lần đầu tiên coi hắn như một người đánh cờ có địa vị và lực lượng ngang hàng, suy nghĩ về nước cờ của hắn, để ý cách hắn chơi cờ.
Nó nói: "Ta tin tưởng ngươi có bản lĩnh tự bảo vệ mình, hy vọng ngươi có thể nói cho ta biết, để ta hoàn toàn mất hết hy vọng. Đừng lấy hai thanh phi kiếm ra lừa gạt ta, ta biết rõ chúng nó không phải."
Bạn cần đăng nhập để bình luận