Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 706: Tiểu Thử Đã Qua, Xuân Phong Vẫn

Chương 706: Tiểu Thử Đã Qua, Xuân Phong VẫnChương 706: Tiểu Thử Đã Qua, Xuân Phong Vẫn
Chương 706: Tiểu Thử Đã Qua, Xuân Phong Vẫn Còn (2)
Lão nhân mặc đồ đen bật cười một tiếng.
Thì ra sau khi vạt kiếm khí trảm vào chỗ không người thì tiếp tục đi về phía trước, vừa hay lại là phương hướng hồ ly tuyết trắng cuộn mình trên mặt đát.
Phương Tác phù xuất từ Đan Thư Chân Tích) Lý Hi Thánh tặng cho, huyền diệu thần kỳ, nhưng thuộc loại vật phẩm tiêu hao dùng một lần, sau khi Trần Bình An tế ra phù này, đã xuất hiện ở mảnh đất trống cách đó hai trượng, nhưng mà sau khi hắn phát hiện thì ra kiếm khí tiếp tục chém về phía hồ mị, không kịp lây ra một tám Phương Tác phù lục nữa, đành phải điểm mũi chân một cái, nhảy mạnh tới phía trước, đồng thời đưa tay hướng đầu vai, đè lên chuôi hòe mộc kiếm "Trừ ma", đối diện vạt kiếm khí kia trảm không mà tới.
Tuy là xuất kiếm, thật ra xét đến cùng, Trần Bình An vẫn là dùng quyền pháp làm góc.
Bước đi là con đường cương mãnh Thiết Ky Tạc Trận Thức lão nhân họ Thôi truyền thụ, nhưng mà láy mộc kiếm thay thế quyền chiêu, Trần Bình An là thể phách thần hồn võ đạo tam cảnh, càng không phải loại võ đạo đại tông sư có thể đem quyền pháp, kiếm ý dung nhập lãnh hội, tự nhiên rơi vào mắt người trong nghề chân chính, lần này vội vàng ra tay có vẻ có phần không được tự nhiên. Hòe mộc kiếm quyền ý chảy xuôi bổ chém vào lên phía trên đạo kiếm khí của lão nhân, mạnh mẽ cản trở nó chém giết hồ tiên nhỏ tuổi kia.
Trong lúc nhất thời kiếm quang tạc liệt, kiếm khí văng khắp nơi.
Trần Bình An cầm trong tay hòe mộc kiếm, sau khi hai chân lạc định, bước rộng chân ra xoay người lại, chắn ở trước người yêu hồ, đối diện kiếm khí bùng nỗ văng ra này chính là đưa tay đánh lung tung, tư thế xuất kiếm, hoàn toàn giống như người nào từng trêu chọc gọi là một chuỗi vương bát quyên.
Đạo sĩ Trương Sơn Phong nhẹ nhàng thở ra rồi không đành lòng nhìn thẳng.
Hán tử râu quai nón đưa tay che trán, bất đắc dĩ nói: "Vốn tưởng rằng người này quyền pháp tương đương không tầm thường, đeo hộp kiếm lâu như vậy, khẳng định là một thiếu hiệp kiếm khách thâm tàng bất lộ...”
Kiếm khí trước người vỡ vụn tan tành, Trần Bình An kết thúc công việc, nhanh chóng suy nghĩ một chút hòe mộc kiếm trong tay, tuy là mộc kiếm rất nhẹ, thế mà cực kỳ cứng cỏi, chống lại mênh mông kiếm khí của vị kiếm đạo tông sư Sơ Thủy quốc kia, thân kiếm cao thấp không có một chỗ hồng tỳ vết nào, Trần Bình An trong lòng đại định.
Lão nhân mặc đồ đen bật cười, tự giễu nói: "Chưa từng nghĩ thế gian lại có người dùng món vương bát quyền để đỡ một kiếm của lão phu. ĐI ổi, lão phu nói là làm, nhóc con tiếp được chính là tiếp được, lão phu sẽ không làm khó con hồ mị trên đất kia, các ngươi một người một yêu, tự giải quyết cho tốt, phải biết báo ứng khó đỡ, hy vọng các ngươi phải quý trọng duyên phận tạm thời không biết thiện ác này."
Lão nhân thu kiếm vào vỏ, hắn vẫn đang ngồi xếp bằng lúc này mới đứng lên, xoay người rời đi, sau khi đi ra đại môn tự miếu, ngắng đầu nhìn phía màn đêm âm trầm, lắm bẩm nói: "Trảm vô cùng yêu ma quỷ quái, không giết hết được yêu quái quỷ quái, không biết khi nào mới kết thúc a?"
Vị Khai Sơn thuỷ tổ năm đó sáng lập kiếm thủy sơn trang này, đột nhiên quay đầu cười nói: "bốn người các ngươi, nếu như cảm thầy hứng thú, có thể đi hướng thôn trang của lão phu, sắp tới kiếm trang đang ở tuyển cử võ lâm minh chủ Sơ Thủy quốc, tốt xấu xem như một việc trọng đại của giang hò, néu các ngươi đến kiếm trang, lão phu quá nửa chưa chắc ở đó, có thể trực tiếp tìm quản sự lớn tuổi nhát, nói là bằng hữu ta vừa gặp được trên giang hồ, rượu nhạt máy chén vẫn phải có."
Cuối cùng lão nhân nhìn phía Trần Bình An,"Tối nay sự kiên nhẫn 'Khiến một chuyện đúng, làm được càng đúng hơn' của ngươi, lão phu trước khi tới tuổi già, từ thiếu niên đến trung niên, thật ra vẫn giống như ngươi vậy, chỉ nhiều không ít. Nhưng... Mà thôi, những lời ủ rũ lão già, không nói cho thiếu niên lang nghe, tóm lại, hy vọng ngươi có thể tiếp tục kiên trì."
Lão nhân tuổi xế chiều vỗ vỗ trường kiếm bên hông, im lặng đi xa trong màn đêm.
Trần Bình An suy nghĩ xuất thần, sau khi lấy lại tinh thần, quay đầu đi, trừng mắt to, hồ tiên nhỏ tuổi không biết từ khi nào đã không tháy đâu.
Hán tử râu quai nón đưa tay chỉ chỉ khuôn mặt mình, trêu ghẹo nói: "Trần Bình An a Trần Bình An, anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó có để cho mỹ nhân lấy thân báo đáp hay không, còn phải xem cái này al"
Trần Bình An thu hòe mộc kiếm vào hộp gỗ do Ngụy Bách chế tạo ra, một đường chạy chậm tới bên đống lửa, đưa tay để sát vào lửa, cố ý vô tình liếc mắt nhìn Liễu Xích Thành đang ngồi ngáp ở đối diện, người sau cợt nhả nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, đến lúc này cuối cùng bắt đầu hâm mộ nét anh tuấn tiêu sái của ta? Ài, thật ra ta cũng hâm mộ ngươi Trần Bình An, nếu như ta có một nửa võ công của ngươi, ở trên giang hồ đã sớm trở thành tình lang trong mộng của ngàn vạn nữ hiệp tiên tử!"
Trần Bình An liếc mắt xem thường, tháo bầu rượu xuống, ngửa đầu đồ vào miệng một hớp rượu to.
Sau khi uống rượu, Trần Bình An cầm hồ lô rượu, tâm tình kích động, chứ không phải vân đạm phong khinh như vẻ ngoài.
Sở dĩ không mời hai vị tiểu tổ tông bay ra khỏi hồ lô dưỡng kiếm, đi cản lại đạo kiếm khí của kiếm trang Tống Vũ Thiêu, ngược lại muốn dán thân chỗ hiểm, đều không phải là vì Trần Bình An hành động theo cảm tình.
Trần Bình An thở dài, đứng lên, đi tới hướng mặt đất trống, sau khi cột lại hồ lô rượu, nhắm mắt lại, cần thận hồi tưởng lại ba lượt lão Kiếm Thánh Sơ Thủy quốc xuất kiếm, một lần bổ trúng thần đài, để cho hồ tiên buộc phải hiện thân, một lần cổ tay khẽ rung lên, kiếm khí thành chiếc lưới, một lần cuối cùng đương nhiên chính là một kiếm lao thẳng tới Trần Bình An.
Trần Bình An vẫn như cũ không mở mắt, lại chậm rãi rút ra hòe mộc kiếm, học lão nhân hoành kiếm ở trước ngực, như kiếm trong vỏ, chưa từng xuất hiện.
Không biết vì sao, Trần Bình An nghĩ tới nghĩ lui, luôn cảm thấy mình cho dù cố bắt chước thì dù có ngàn lần vạn lần, đều không học được cho giống, đừng nói giống về thần thái, chỉ sợ giống phần hình thôi cũng khó.
Chuyện này so với năm đó hắn nhìn Trữ cô nương đi lục bộ quyền thung, cực kỳ không giống nhau.
Thì ra xuất kiếm, đến cùng không hề giống luyện quyền là như vậy.
Trần Bình An thở dài một tiếng, đành phải thu hồi thanh hòe mộc kiếm tùy tùng mình hai lần du lịch giang hồ.
Có người mĩm cười nói,"Trần Bình An, mộc kiếm của ngươi, rất nhẹ, cho nên mùi vị dù thế nào cũng sẽ không đúng, cử trọng nhược khinh, là cảnh giới chỗ cao kiếm đạo, ngươi là một người mới học, cũng không phải cái gì kỳ tài luyện kiếm ngút trời, đương nhiên sẽ cảm thấy nơi nào cũng không thích hợp. Không nói chuyện đăng đỉnh, chỉ nói nhập môn, chuyện như luyện quyền, có sư phụ hơi có danh tiếng dẫn đường là được rồi, nhưng mà tập kiếm, vẫn cần một vị minh sư dẫn đường mới được, thật ra ngươi nên thành tâm học hỏi kiếm đạo cùng Tống Vũ Thiêu kia, người này võ đạo cảnh giới không cao, nhưng mà đã đi ra khỏi kiếm đạo của bản thân, cái này thực không dễ dàng." Trần Bình An quay đầu nhìn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận