Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 985: Lão Tăng Không Thích Nói Phật Ph

Chương 985: Lão Tăng Không Thích Nói Phật PhChương 985: Lão Tăng Không Thích Nói Phật Ph
Chương 985: Lão Tăng Không Thích Nói Phật Pháp (3)
Nam Uyển quốc sùng Phật biếm Đạo, chùa miếu san sát khắp kinh thành và địa phương, hương hỏa thịnh vượng, đạo quan rất hiếm gặp, ở kinh thành thậm chí không có một tòa nào.
Máy ngày gần đây một chuyện bí mật kinh người truyền ra ồn ào khắp trên dưới kinh thành, Bạch Hà tự, một trong bốn chùa lớn ở kinh thành Nam Uyễn quốc xảy ra chuyện tày đình, trước nay Bạch Hà tự nổi tiếng khắp vùng bởi trụ trì Phật pháp thâm hậu, được người đời xưng là kim thân La Hán sống, cao tăng các thời kỳ sau khi viên tịch đều lưu lại kim thân bát hoại hoặc thiêu ra xá lợi, ở điểm này ba chùa còn lại đều phải tự thẹn không bằng.
Đây cũng được coi là minh chứng cho việc Phật pháp hưng thịnh ở Nam Uyễn quốc hơn xa các nước láng giềng.
Nhưng trước đây không lâu, một vị cao tăng tu hành ở Bạch Hà tự năm trước được đề cử làm trụ trì, phong quang vô hạn, lại vào ngày nọ chạy ra chùa miếu, trực tiếp tới Đại Lý Tự cáo quan, sau khi nghe xong, chư vị quan viên trong Đại Lý Tự ngơ ngác đối mặt nhìn nhau, thì ra vị lão tăng này tố cáo Bạch Hà tự ha độc trong thức ăn của hắn, còn mật mưu rót thủy ngân vào thi thể sau khi hắn chét, chẳng những thé, hắn còn vạch trần tội nghiệt sâu nặng của tăng nhân Bạch Hà tự, dụ lừa quý phụ kinh thành xuất trọng kim cầu quý tử... tổng cộng sáu tội lớn.
Vụ án này quá kinh thế hãi tục, trực tiếp kinh động hoàng đế bệ hạ Nam Uyễn quốc hạ lệnh tra rõ việc này. Kết quả ba trăm tăng nhân Bạch Hà tự có quá nửa bị hạ ngục, số còn lại bị khu trục khỏi kinh thành, thu hồi tịch điệp, đời này không được tiếp tục làm tăng nhân. Ba chùa còn lại địa vị vẫn như cũ, rốt cuộc thâm căn cố đề, chỉ khổ cho rất nhiều chùa nhỏ không máy tiếng tăm, tỷ như tòa Tâm Tướng tự bên cạnh phố Trạng Nguyên này, hương khách thời gian gần đây rõ ràng ít đi nhiều.
Trụ trì Tâm Tướng tự là một vị lão hòa thượng tiếng địa phương rất nặng, mặt mũi hiền lành, dáng người dong dỏng cao, vào kinh ba mươi năm, lão tăng vẫn chưa sửa được giọng địa phương, cũng không thích lải nhải tính diệu sâu xa của Phật pháp, phần nhiều là trò chuyện thường ngày trong nhà, mỗi lần tới trong chùa, Trần Bình An phải rất phí sức mới có thể nghe hiểu được, ấn tượng của Trần Bình An đối với vị lão tăng này rất tốt, hơn nữa hắn nhìn ra nhưng không nói, lão chủ trì là một vị người trong tu hành, chỉ là còn chưa tiến vào trong ngũ cảnh.
Trần Bình An rời khỏi ngõ nhỏ đi hướng Tâm Tướng tự, dự tính tĩnh tọa luyện tập kiếm lô lập thung ở bên đó.
Lộ trình chưa tới hai dặm, Trần Bình An đi qua một tòa võ quán và tiêu cục, đặc biệt là đẳng sau tường cao của võ quán treo móc tấm biển "Khí tráng sơn hà", mỗi lần đi qua đều nghe thấy tiếng một đám hán tử hì hà hì hục, hẳn là đang luyện tập quyền cước. Phố lớn ngoài cửa tiêu cục thường xuyên là cảnh tiêu xa chen chúc, nam nữ trẻ tuổi vênh váo đắc ý, ý khí như gió, các lão nhân thì trầm mặc hơn nhiều, thỉnh thoảng thấy Trần Bình An đều sẽ gật đầu thăm hỏi, mới đầu Trần Bình An còn chắp tay hoàn lễ, lần sau gặp mặt liền chủ động hành lễ, chẳng ngờ thường xuyên qua lại, lão nhân đang dồn dập mất đi hứng trí, dứt khoát không thèm nhìn Trần Bình An nữa.
Đợi đến sau này Trần Bình An nghĩ thông điều mấu chốt trong đó thì không khỏi bật cười sằng sặc.
Quá nửa là mới đầu tưởng mình là quá giang long, về sau điều tra xong chỗ ở thì xem thường mình, mình lại "khách khí" lễ độ quá mức, càng khiến đám lão giang hồ tiêu cục nhận định mình là đứa thêu hoa gối đầu.
Trần Bình An cảm tháy rất thú VỊ.
Ở kinh thành những võ quán, tiêu cục kiểu này rất đông, những môn phái giang hồ có chút danh tiếng đều thích dựng lên đường khẩu ở đây, nhà cao cửa rộng, không thua gì phủ đệ vương hầu công khanh, không cần húy ki lễ chế cấm vươt quyền gì cả. Ngược lại những lời đồn thối liên quan đến Luyện Khí sĩ lại cực ít, ngay cả quốc sư cũng chỉ là một vị tông sư giang hò.
Chẳng qua nơi thú vị nhất là một tòa nhà không thu hút nằm ở trong góc, nam nữ ra ra vào vào cơ hồ ai nấy đều là người trong võ đạo, có luyện tập trên giang hồ, nhưng lại cố ý ân tàng thân phận, ăn mặc giản dị, nói năng thận trọng, Trần Bình An có lần còn nhìn thấy một vị cao thủ cực có khả năng là võ đạo lục cảnh, bên người cùng theo một vị nữ tử tuổi trẻ đầu đội mũ trùm, thấy không rõ nét mặt, nhưng dáng người tha thướt, hẳn là một vị mỹ nhân.
Bát tri bát giác, Trần Bình An bắt đầu dùng một loại ánh mắt khác đối đãi thế giới này.
Đến Tâm Tướng tự, hiện nay hương khách trong chùa thưa thớt, phần lớn là láng giềng tuổi tác lớn ở quanh đây, thế nên đám tăng nhân và sa di trong chùa ai nấy đều mặt ủ mày chau.
Sở dĩ gần đây Trần Bình An có phần chịu khó tới chỗ này, nguyên nhân chủ yếu nhát là bởi hắn cảm giác được đại nạn của lão chủ trì sắp buông xuống.
Hôm nay lão tăng dường nhưữ biết Trần Bình An sẽ tới, sơm sớm đã đợi ở hàng lang.
Đặt xuống hai tắm bồ đoàn, hai người ngồi đối diện nhau.
Nhìn thấy Trần Bình An muốn nói lại thôi, lão tăng đi thẳng vào vấn đề, cười nói: "Trụ trì Bạch Hà tự qua các đời từng thực sự có người khi chết đề lại kim thân, không phải như đồn thổi bên ngoài, nói chùa miếu đều là lừa đảo, đừng giáng một gậy chết tươi vào lịch sử ngàn năm của Bạch Hà tự."
Nhìn thấy cái tốt.
Nhưng tiền đề là trước đó lão hòa thượng đã nhìn thấy cái ác.
Lão hòa thượng lại cười nói: "Chỉ là vốn bằn tăng muốn sau khi mình chết có thể thiêu ra máy viên xá lợi, tăng thêm chút hương hỏa của tòa chùa miếu này, giờ xem ra khó khăn, không chừng còn phải cố ý giấu diễm một khoảng thời gian."
Trần Bình An nghi hoặc nói: "Đây cũng tính là nhân quả Phật gia ư?2”
Lão tăng gật đầu nói:
"Tất nhiên rồi, đặt ở kinh thành Nam Uyễn quốc, Bạch Hà tự và Tâm Tướng tự trước nay không có giao tập, nhìn như nhân quả mơ hồ, thực ra không phải, đặt ở Phật pháp, trời đất bao la, mọi thứ đều có liên quan." Đây là lần đầu tiên lão tăng nhắc tới "Phật pháp" trước mặt Trần Bình An.
Lão tăng do dự một chút, Cười nói:
"Thật ra giữa hai tòa chùa miếu cũng có nhân quả, chỉ là quá huyền diệu nhỏ bé, quá... nhỏ, bần tăng căn bản không dám nói chắc, còn cần thí chủ tự mình thể nghiệm.
Hai người tán gẫu không cần quá nghiêm túc, trước kia lão tăng thường xuyên bị tiểu sa di làm phiền, nói chút chuyện lông gà vỏ tỏi trong chùa miếu, cứ thế để mặc Trần Bình An ở một bên, Tràn Bình An cũng thường mang theo mấy tấm thẻ tre hoặc một quyển sách, đọc sách khắc chữ, không cảm thấy bị coi thường vô lễ.
Hôm nay Trần Bình An không mang sách, chỉ cầm theo một tắm thẻ tre mảnh khảnh cùng một dao khắc nhỏ.
Trần Bình An tuyệt không chán đồ cũ, dao khắc vẫn là đồ chủ quán tặng khi xưa lúc mua sắm ngọc bài.
Hôm nay lão tăng có hứng tán gẫu, nhưng vấn đề liên quan tới Phật pháp lại chỉ như chuồn chuồn lướt nước, không nói gì thêm, phần nhiều vẫn là chủ đề tùy ý như dĩ vãng, cầm kỳ thư họa, đế vương tương tướng. phiến phu tâu tốt. chư tử bách gia, đều tùy tiện nói một ít, như kể chuyện nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận