Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1295: Điềm Báo (3)

Chương 1295: Điềm Báo (3)Chương 1295: Điềm Báo (3)
Chương 1295: Điềm Báo (3)
Lưu Thanh Thành cố lấy dũng khí, nhỏ giọng hỏi thiếu nữ mặt tròn Đại Trạch bang: "Thì ra tên cô không phải là Vãn Thượng” à?"
Trúc Tử Dương vỗ trán,"Sao có thể có người giang hồ ngây thơ như cô chứ?”
Không nói thẳng thiếu nữ mặt trái xoan kia ngu ngốc coi như là Trúc Tử Dương đã nói năng nê mặt lắm rồi.
Khóe mắt Trúc Tử Dương liếc qua thanh đoản đao tinh xảo kia bên hông Lưu Thanh Thành, vỏ trúc khắc "Tối Nhĩ", cười hỏi: "Đoản đao này của cô đẹp quá, cho ta xem một chút nha2”
Lưu Thanh Thành lắc đầu, rụt rè nói: "Đây là di vật của Thái thượng tổ sư nãi nãi của ta, không thể tùy tiện giao cho người khác."
Trúc Tử Dương còn muốn chèo kéo, Hứa Bá Thụy mim cười nói: "Irúc Tử Dương, không được làm khó người ta. Về sau nếu là đồng môn tu hành, cũng phải chú ý."
Trúc Tử Dương có quan cảm không tệ đối với vị đạo sĩ anh tuấn một trong các đệ tử đích truyền của quan chủ Trương Quả này. người rất nhanh thôi có khả năng sẽ là "sư huynh” của mình ở Kim Quế quan, cho nên mới bỏ qua cô nàng Yên Chi trai tính tình yếu đuối bên cạnh.
Lưu Thanh Thành dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía đạo Sĩ, người sau cười trừ.
Trần Bình An nhìn hai thiếu nữ sắp trở thành người tu hành trên núi, tự nhiên bất giác nhớ tới tình hình ở Thải Y quốc lần đó, một thiếu nữ luyện khí sĩ đeo chuộng bạc, từng kề vai chiến đấu với Trần Bình An, cùng hàng yêu trừ ma, tuy đạo hạnh của cô không cao, nhưng không thành gánh nặng, đó là là cô nương rất có tâm địa hiệp nghĩa, về sau thành đệ tử Thần Cáo tông người ngoài cực kỷ hâm mộ. Còn có đôi huynh muội khốn khổ gặp trong phòng chứa củi kia, hôm nay hai đứa trẻ cũng được tính là nửa người tu hành rồi.
Việc đời huyền diệu, ở trong nháy mắt.
Đến đạo quan, hai thiếu nữ may mắn Trúc Tử Dương và Lưu Thanh Thành, được đạo sĩ dẫn tới chỗ ở, tiểu đạo đồng thì cùng các sư huynh đi cất những chiếc ô dù cành quế, những vật này rất quý giá, nếu như đồng ý bán cho người dưới núi, nghe Hứa tiểu sư thúc nói một cây có thể bán được giá trên trời mấy ngàn lượng bạc, không hổ là cành quế "Nguyệt Cung" trên cây quế tổ tông chặt xuống, tiểu đạo đồng mơ màng liên miên, một chiếc ô cành quế đã đáng giá như vậy, sáu cây quế kia nếu quy ra tiền bán, Thanh Yếu sơn nhà mình còn không phải sẽ biến thành một núi vàng núi bạc thật lớn?
Hứa Bá Thụy một mình dẫn đoàn người Trần Bình An xuyên qua đạo quan yên tĩnh không rộng lớn máy, đi tới cửa sau, cứ đi thẳng, sau khi mưa tạnh trời quang, tầm nhìn sáng rõ và trống trải, đã có thể nhìn thấy những cây quế cổ xưa tang thương cao lớn kia, cành lá tươi tốt, cây ở giữa càng thêm rậm rạp che trời. Mỗi một cây quế già đều có tên của mình, Hứa Bá Thụy lần lượt giới thiệu, có vị cao nhân trên núi nào ở dưới gốc cây nào nói những lời kỳ diệu nào, Hứa Bá Thụy lần lượt kể ra, đơn giản rõ ràng đúng chỗ quan trọng, nhưng không mắt đi sự thú vị. Giữa cây quế có con đường lát đá giăng khắp nơi, dưới bóng cây có bàn đá ghé đá, bàn đá dưới tàng cây hoa quế tổ tông kia, mặt bàn còn được đạo quan khắc thành bàn cờ, Hứa Bá Thụy dừng lại ở đây một lát, lấy ngón tay lướt qua bàn cờ trên mặt bàn, mỉm cười nói bàn cờ này, không phải là đao khắc thành, mà là một vị kiếm tiên tha hương du lịch đến đây, miệng phun kiếm khí, lấy kiếm khí sắc bén "đo đạc" mà ra, đạo nhân trong đạo quan từng cố tình lấy thước đo cần thận so sánh, phát hiện khoảng cách ngang dọc, thế mà không sai chút nào, cho nên vị kiếm tiên kia, tất nhiên ít nhát là kiếm tu Kim Đan, thậm chí có khả năng là một vị kiếm tiên Nguyên Anh không xuất hiện trước người đời của Bảo Bình Châu.
Nói tới đây, Hứa Bá Thụy thần thái phấn chắn, mỉm cười nói: "Thật lâu trước kia, trong đạo quan chúng ta có vị tiền bối, thế nào cũng phải truy tận nguồn gốc, vạn dặm xa xôi, đặc biệt đi chung quanh Phong Tuyết miếu, Chân Võ sơn, Chính Dương sơn và Phong Lôi viên, tìm tung tích vị kiếm tiên kia, bái kiến nhiều kiếm tu nỗi tiếng, cuối cùng ra một cái kết luận, vô cùng có khả năng là vị Bảo Bình Châu Nguyên Anh khôi thủ Lý Đoàn Cảnh, Lý đại kiếm tiên kia của Phong Lôi viên. Đáng tiếc vị tiền bối đó sau khi quay về đạo quan, không có tâm lực trở lại Phong Lôi viên, xác nhận việc này, trong trăm năm sau đó, chuyện này thành một vụ việc chưa giải quyết." Trần Bình An cổ động: "Ta từng nhìn thấy Phong Lôi viên Lý viên chủ xuất kiếm thông qua bức họa cuộn tròn tiên gia trên một con thuyền, quả thật rất lợi hại. Đáng tiếc Lý viên chủ sau khi giải mối hận cũ cùng Chính Dương sơn, nghe nói đã binh giải, không biết Phong Lôi viên còn có thể tìm được người chuyền thế của vị kiếm tiên này, để trở về sơn môn tu hành, nối lại hương khói đạo duyên hay không."
Hứa Bá Thụy kinh ngạc nói: "Lý đại kiếm tiên, đã binh giải ly thế? !"
Xem ra Kim Quế quan trăm năm gần đây, quả thật có phần ít quan tâm tới thế sự.
Trần Bình An cười nói: "Nghe nói là như vậy, nhưng chân tướng như thế nào, Lý đại kiếm tiên tu vi thông thiên, ta không dám tùy tiện đưa ra kết luận, nói không chừng chính là đang tìm cơ hội đánh vỡ bình cảnh Ngọc Phác cảnh."
Phong Lôi viên Lưu Bá Kiều, xem như một trong những người bạn trên núi có thể đếm được trên đầu ngón tay của Trần Bình An.
Lưu Bá Kiều có lần vì tiên tử Tô Giá, còn cố tình ngự kiếm đuổi theo thuyền của Trần Bình An, hai bên từng gặp mặt một lân. Cho nên về chuyện Lý Đoàn Cảnh binh giải, Trần Bình An biết được thông tin vô cùng chính xác, nhưng việc lớn bực này, làm bạn của Lưu Bá Kiều, đương nhiên không tiện khẳng định với người ngoài, xem biết được tin tức việc này như một đề tài câu chuyện để khoe khoang.
Nhưng Trần Bình An quen ở chỗ chỉ tiết đánh giá con người sự việc đột nhiên phát hiện, sau khi mình thuận miệng nói "Ngọc Phác cảnh", ánh mắt Hứa Bá Thụy xuất hiện biến hóa rất nhỏ.
Trần Bình An lúc này mới tỉnh ngộ, cũng không phải là toàn bộ luyện khí sĩ, đều biết xưng hô thượng ngũ cảnh, thậm chí cả đời đều chỉ là đang mắt đăm đăm nhìn lên hai chữ "Địa tiên”. Cái này cùng năm xưa Chu Hà chắc chắc cho rằng thước đo võ đạo, chính là cửu cảnh Sơn Điên cảnh kia, không có khả năng hướng lên trên nữa. Nhưng hôm nay tâm cảnh Trần Bình An đã không quá để ý những việc bại lộ không ảnh hưởng toàn cục này, hành tâu giang hồ, kết ân oán với võ phu thuần túy, hoặc là lên núi ngắm cảnh và giao tiếp với luyện khí sĩ, thật sự muốn đi đâu cũng chỉ thu lấy chứ không bỏ ra, che giấu đến cực điểm, ngược lại chưa chắc là chuyện tốt, một vài chuyện tựa như tiết lộ thiên cơ, nhưng nói không chừng có thể bớt đi rất nhiều phiền toái. Xem xong những cây quế giống như thần tiên này của Kim Quế quan, chuyến đi du lãm đạo quan cũng hạ màn, Hứa Bá Thụy lại dẫn đoàn người Tràn Bình An đến ngoài sơn môn, trịnh trọng mời bọn họ ngày mốt tới đây xem lễ, hắn sẽ hỗ trợ an bài chỗ ngồi. Trần Bình An nói lời cảm tạ sau đó xuống núi đi về phía sườn núi, đi ra hơn trăm bước, Từ Viễn Hà nhìn lại đạo sĩ chậm chạp chưa xoay người tiến vào đạo quan, vẫn đang nhìn theo đoàn người bọn họ rời đi, Từ Viễn Hà quay đầu, nhẹ nhàng cười nói: "V¡ Hứa đạo trưởng này, là người có tâm, về sau ở Kim Quế quan khẳng định sống không \ệ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận