Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1488 - Thăng Trầm Chập Chờn Nơi Đáy Lòng (4)



Chương 1488 - Thăng Trầm Chập Chờn Nơi Đáy Lòng (4)




Trừ Lưu Lão Thành hắn vốn có quê gốc ở ngay Phong Vĩ độ nằm tại chỗ giao thoa biên giới của ba nước Thanh Loan, Khánh Sơn, Vân Tiêu, cuối cùng trở thành người duy nhất của Bảo Bình châu đến nay còn ở nhân thế, là sơn trạch dã tu chen thân thượng ngũ cảnh.
Hai vị còn lại, một người là lão bang chủ Thần Quyền Vô Địch Bang, Cao Miện. Hắn từng vì nghĩa khí giang hồ mà hai lần từ Ngọc Phác cảnh quay về Nguyên Anh cảnh, là tu sĩ nổi tiếng ở Bảo Bình châu.
Hắn và Lưu Lão Thành là bạn tốt tâm đầu ý hợp với nhau, cho nên lần này, Lưu Lão Thành vì muốn đi tranh đoạt mảnh vỡ Lưu Ly Kim Thân còn sót lại của Đỗ Mậu sau khi phi thăng thất bại, mà cố tình gọi Cao Miện tới.
Cao Miện dáng người thấp bé, mặc áo sợi đay, nhìn rất hung hãn, giống như phường lưu manh trộm cướp, so với Lưu Lão Thành, lại càng giống như một tên cướp chuẩn bị vào nhà người ta giết người cướp của.
Về phần ông lão cuối cùng mặc trường bào kia, đoán chừng nếu không có Lưu Lão Thành và Cao Miện giúp đỡ chứng minh, để chính hắn hô rát cổ họng danh hiệu của mình thì tuyệt đối sẽ không có người nào tin tưởng.
Họ Tuân tên Uyên.
Lão tông chủ Ngọc Khuê Tông, người đệ nhất Tiên Nhân cảnh của Đồng Diệp Châu.
Gia chủ Khương Thượng Chân nhà họ Khương tại Vân Quật phúc địa, một tu sĩ coi trời bằng vung như hắn nhìn thấy tông chủ Tuân Uyên cũng phải cụp đuôi lại. . . Chuẩn xác mà nói thì phải gọi là thần tiên Ngọc Phác cảnh.
Đến cuối ngõ nhỏ tàng long ngọa hổ kia, Cao Miện liền gào to hỏi: "Lưu lão nhân, bao giờ tiểu tử Khương Uẩn kia đến bang phái chúng ta làm cung phụng? Bề ngoài anh tuấn như vậy, ta nghĩ chắc chắn có thể lừa được không ít tiên tử đến đỉnh núi của ta làm khách."
Lưu Lão Thành bất đắc dĩ nói: "Bắt đệ tử của ta chạy tới Thần Quyền bang chỉ để giúp ngươi được ngắm tiên tử các nơi? Loại chuyện vớ vẩn này sao ta có thể mở miệng với Khương Uẩn? Hay là ngươi cho ta mượn cái mặt trơ trẽn không biết xấu hổ của ngươi dùng một lát nhé?"
Cao Miện đi nhanh qua cửa, "Ngươi bây giờ còn giả bộ cái rắm, năm đó chúng ta cùng nhau xông xáo giang hồ, ngươi học thành bàng môn bí thuật gì? Không chỉ trộm pháp bảo, còn trộm của bao nhiêu tiên tử. . ."
Lưu Lão Thành lập tức che miệng Cao Miện, thẹn quá thành giận nói: "Ai không có thời trẻ phong lưu hoang đường, có cần phải nói vậy không, ngươi không sợ Tuân lão tiền bối mất lòng sao?"
Tuân Uyên cười tủm tỉm nói: "Không sao không sao."
Cao Miện ngồi ở trong viện, vung mạnh tay lên, "Lưu lão nhân, đi mua vài hũ Tiên Nhân nhưỡng đi, hũ trong nhà chắc chắn đã bị Khương Uẩn uống hết rồi, không cần nghĩ tới nó."
Lưu Lão Thành cáo từ Tuân Uyên một tiếng, rời khỏi sân đi mua rượu.
Tới lúc trở về, kết quả lại nhìn thấy hai vị này đang thưởng thức chiếc thủy hoa kính nguyệt từng khiến nhiều ngọn núi nhỏ “tìm được đường làm giàu”, là một bức họa cuộn tròn, Cao Miện đã chuẩn bị một đống lớn tiền thần tiên, ở trên mặt bàn trước mặt lão tiên nhân Tuân Uyên còn nhiều hơn.
Lưu Lão Thành thật sự là không có hứng thú với chuyện này, nhưng vẫn đưa cho Tuân Uyên một bình rượu Thủy Tỉnh Tiên Nhân nhưỡng, khách khí nói một câu: "Lão tiền bối thật là có nhã hứng."
Tuân Uyên cười gật đầu.
Trên bức họa cuộn tròn có một “tiên tử” đang dâng hương vẽ tranh, thân hình yểu điệu thướt tha, còn cố ý chọn một bộ quần áo hơi bó sát. Bởi vì góc độ hình ảnh bức họa cuộn tròn có thể thay đổi tùy theo ý người dùng, cho nên tư thế ngồi của tiên tử kia, ngay cả độ lớn của cái ghế cũng rất được chú ý, dáng người đẫy đà và đường cong được mô tả vô cùng đẹp đẽ.
Cao Miện liếc mắt nhìn Tuân Uyên đang ngồi nghiêm chỉnh, cười một tiếng, đưa tay xoay tròn bức hoạ, lập tức cảnh tượng thay đổi, hai ngon tay lại khẽ nhúc nhích, cô gái trong bức họa bỗng nhiên lớn hơn vài phần, cảnh tượng núi non xung quanh thì biến mất không thấy đâu nữa.
Cao Miện không quên cười khẩy nói: "Ra vẻ nghiêm chỉnh làm cái gì?"
Tuân Uyên thẹn đỏ mặt mà cười, tựa như không dám cãi lại.
Lưu Lão Thành tự uống rượu, rất bất đắc dĩ.
Nghe nói bọn họ là người trong đồng đạo, ngay từ đầu vốn là không đánh thì không quen biết, bọn họ thường đến những nơi trăng hoa của Bảo Bình châu, Cao Miện tên hiệu là Ngọc Diện Tiểu Lang Quân, biệt hiệu võ thập cảnh, cùng với lão bang chủ Vô Địch Thần Quyền bang, người cũng như tên hiệu, tính tình nóng nảy, thích thường xuyên mắng chửi người khác, mắng những tiên tử thích làm ra vẻ với người nghèo, gặp người giàu có lại công khai liếc mắt đưa tình, hoàn toàn lạnh nhạt những quần chúng còn lại. Mà Tuân Uyên tự hiệu là Nhất Xích Thương, vẫn luôn yên lặng nện xuống tiền thần tiên, thấy không thích cũng sẽ không nói gì.
Chỉ là hai người đập càng nhiều tiền, danh tiếng càng lúc càng lớn, cuối cùng xảy ra tranh chấp trong chuyện Thần Cáo tông Hạ Tiểu Lương và Chính Dương sơn Tô Giá, đến cùng ai mới là đệ nhất tiên tử Bảo Bình châu, hai người "Ra tay đánh nhau", mỗi người một câu, mỗi lần một đồng tiền Tiểu thử, đập xuống một đống lớn, làm cho người ta nhìn mà than thở, trong lúc nhất thời đều suy đoán hai vị này đến cùng là lão tổ tông trong tông môn nào, ra tay dứt khoát như thế, tiêu tiền Tiểu thử như rác rưởi, lại chưa từng bị đồn đãi tin đồn xấu gì với các tiên tử.
Rất nhiều nữ tu sĩ trên núi nhỏ, vì giúp sư môn thu hút làm ăn, không tiếc hoặc bị ép để những Luyện khí sĩ am hiểu pháp bàng môn sờ xương nắn cốt để thay đổi tướng mạo và dáng người bẩm sinh, về phần vì thế có gây ảnh hưởng vận mệnh, làm hỏng chuyện tu hành đại đạo không thì mặc kệ, thật sự là bất chấp, tùy ý cho những tu sĩ kia động dao kéo ở trên mặt. Lần đó Ngọc Diện Tiểu Lang Quân và Nhất Xích Thương ngẫu nhiên gặp mặt, lúc ấy rất nhiều quần chúng có ánh mắt sắc bén đã phát hiện một tiên tử đến từ phái tu tiên hạng ba đã có sự thay đổi rất lớn trên khuôn mặt, trong lúc nhất thời tiếng trào phúng chanh chua nổi lên bốn phía, lời nghị luận kéo dài không dứt.
Vị tiên tử kia xấu hổ giận dữ muốn chết, nhưng cũng không dám cãi lại nửa câu, nàng chỉ biết xin lỗi và xin lỗi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận