Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 854: Ta Có Việc Nhỏ To Như Đấu (1)

Chương 854: Ta Có Việc Nhỏ To Như Đấu (1)Chương 854: Ta Có Việc Nhỏ To Như Đấu (1)
Chương 854: Ta Có Việc Nhỏ To Như Đấu (1)
Đạo nhân cao lớn cười nói: "Có chơi có chịu, có gì mà mát mặt, cũng không phải sư tổ ngươi cả đời chưa từng có bại tích."
Trong lúc vị đại thiên quân Đảo Huyền sơn đang nói chuyện.
Thanh Minh Thiên Hạ.
Có một vị đạo sĩ bị người ta một quyền từ thiên ngoại thiên, nhốt đánh vào tòa nhân gian kia của Thanh Minh Thiên Hạ.
Đứng ở cửa ra nơi chân núi Quế Hoa Đảo, Trần Bình An nhẹ nhàng bước ra một bước, bước lên trên Đảo Huyền sơn.
Trước đó Quế Di đã nói rõ với Trần Bình An, thời điểm Quế Hoa Đảo cập bờ chính là khoảnh khắc độ thuyền bận rộn nhất, tháo dỡ những hàng hóa từ Bảo Bình châu, Câu Lô châu cùng Đồng Diệp Châu không thể có sai sót nào, nếu không biển chữ vàng của Lão Long thành Phạm gia sẽ bị đập vỡ, cho nên Quế Di, lão hán chèo thuyền cùng với Mã Trí ba người cần phải đích thân giám sát mỗi một giao dịch hàng hóa, không có cách nào dẫn hắn đi đến khách sạn Đảo Huyền sơn đề ngủ lại, Quế Di vốn muốn để Kim Túc dẫn Trần Bình An đi khách sạn giao hảo nhiều thế hệ cùng Quế Hoa Đảo để ngủ lại, bị Trần Bình An cự tuyệt, khiến Kim Túc trong lòng hơi hơi thầm oán, Đảo Huyền sơn này, vô kì bất hữu, làm cho người ta du lịch nhiều lần vẫn luôn cảm thấy mới mẻ. Kết quả vị quế hoa tiểu nương đang buồn bực này nhìn thấy thiếu niên bối kiếm nhếch miệng cười, tựa như đã nhìn thấu tâm địa của nàng, Kim Túc hung hăng trừng mắt liếc một cái, thiếu niên phát tay cáo biệt cùng Quế phu nhân lão hán chèo thuyền ba vị lão thần tiên, tựa như không dám đối diện ánh mắt của Kim Túc, đã xoay người bước nhanh chạy về hướng cửa ra. Nhìn bóng lưng thiếu niên hoảng hốt bỏ chạy, Kim Túc không nhịn được cười lên.
Trần Bình An hành tâu bên trong dòng người đông đen, hít sâu một hơi.
Rốt cuộc đã đến rồi.
Thông qua Đảo Huyền sơn đi hướng Kiếm Khí Trường Thành, không phải tùy thời tùy chỗ đều có thể, trừ một mộc bài gỗ xanh thông quan tiến vào Đảo Huyền sơn ra, hơn trăm người của Quế Hoa Đảo cần đi qua một cửa, lĩnh thêm một ngọc bài, đồng thời được báo cho biết, bọn họ ba ngày sau vào giờ Tý sẽ thông quan, sau một nén nhang sẽ đến phiên nhóm người tiếp theo, quá giờ không đợi.
Trần Bình An đi xuống thuyền, bên hông giắt bạch ngọc bài có khắc chữ "Nhai", Quế Di nói với hắn, trên Đảo Huyền sơn phong cảnh khác nhau, cửa hàng san sát, tranh thủ thời gian ba ngày này, có thể đi nhiều một chút, nếu như nhắm trúng pháp bảo đồ vật tâm nghi, tiền tài trong tay không đủ, có thể mượn chưởng quây khách sạn, dưới mười đồng Cốc Vũ tiền, vị chưởng quây kia đều sẽ đồng ý, hơn nữa dựa theo lão quy củ, ghi số cho Quế Hoa Đảo.
Cửa ra bên vách núi này, tên là Tróc Phóng Độ, nguyên do phụ cận cửa ra có một cổ đình lịch sử đã lâu, treo tấm biển "Tróc Phóng Đình", là một vị lão chưởng giáo nhất mạch đạo thống tiền nhiệm tự tay viết chữ.
Trên Đảo Huyền sơn có chín tòa kiến trúc, lệ thuộc vào Đạo gia phương thiên địa này, còn lại cao lầu đình viện cửa hàng đát đai khác, sớm bán cho bát phương lai khách, trong đó tám tòa Iróc Phóng Đình, Kính Kiếm Các, Thượng Hương Lâu, Lôi Trạch Thai, Linh Chi Trai, Pháp Ấn Đường, Sư Đao Phòng, Mi Lộc Nhai lần lượt đứng sừng sững ở bát phương Đảo Huyền sơn, cộng thêm cô phong trung ương, tổng cộng chín địa bản. So sánh với Đảo Huyền sơn phạm vi trăm dặm có thừa, nhất mạch đạo thống này của nhị đệ tử Đạo tổ, vô luận là địa bàn lớn nhỏ, hay là nhân số đồ tử đồ tôn, ở Đảo Huyền sơn cũng không được xem là rất khoa trương.
"Trần công tử, Trần công tử."
Có người ở sau lưng Trần Bình An vội vã la hét, Trần Bình An nhìn lại, là thiếu niên áo xanh tự xưng Lưu U Châu, người sau một đường chạy chậm đến bên cạnh Trần Bình An, thẳng thắn trực tiếp hỏi liên tiếp máy câu hỏi,"Trần công tử, ở Đảo Huyền sơn ngươi trọ ở chỗ nào? Có chọn được nơi nào hay chưa? Nếu chưa có, bằng không đi tới bên chỗ ta? Ở bên đó bọn ta có một tòa nhà, ở gần một nơi tên là Kính Kiếm Các, nghe nói tòa nhà còn rất lớn, ta vẫn muốn cảm ơn ngươi, bằng không cho ta một cơ hội nha?"
Trần Bình An lắc đầu cười nói: "Không cần, Quế Hoa Đảo đã giúp ta thu xếp xong rồi, ở tại khách sạn Quán Tước."
Thiếu niên đến từ Ngai Ngai châu phương Bắc kia vẻ mặt hụt hãng, vẫn là không muốn hết hy vọng,"Ra là vậy a, sau này ta có thể tới tìm ngươi chơi không? Đây là lần đầu tiên ta đến Đảo Huyền sơn, muốn đi dạo, chúng ta đi cùng nhau nha?"
Trần Bình An ngắn người.
Lão âu bát đắc dĩ nói: "Thiếu gia, bình thủy sơ phùng, ngươi tựa như kết giao thân thiện thế này, không hợp tình lý. Đừng nói là Trần công tử không dám đồng ý, cho dù đổi lại là ta, cũng sẽ không gật đầu." Trần Bình An cười không nói lời nào.
Thiếu niên kia thần sắc ảm đạm,"Được rồi, Trần công tử, ta ở tại Viên Nhựu phủ, nếu như ngươi không có việc gì làm, cứ nói tìm Lưu U Châu, là bằng hữu của ta."
Trần Bình An gật đầu nói: "Chuyện này không thành ván đề."
Trần Bình An Lưu U Châu cùng lão âu đồng thời quay đầu, một "cô gái" vị dung mạo động lòng người đứng ở gần ba người, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Trên khuôn mặt già nua của lão âu tràn đầy nét tươi cười, như cây khô gặp mùa xuân, vẻ mặt ôn hoà hỏi: "Vị tiểu tiên sư này, có điều gì khó xử sao?"
Nhưng mà đối với lão âu hắn làm như không thấy, nhìn chằm chằm Trần Bình An,"này" một tiếng,"Ngươi có thể cho ta mượn một đồng Cốc Vũ tiền hay không? Về sau ta sẽ trả lại ngươi ba đồng năm đồng."
Trần Bình An ném qua một đồng Cốc Vũ tiền, người nọ đưa tay tiếp nhận, cười rời đi.
Thiếu niên Lưu U Châu nhẹ giọng nói: "Trần công tử, là bằng hữu của ngươi?"
Trần Bình An lắc đầu nói: "Không biết."
Lưu U Châu kinh ngạc nói: "Vậy ngươi cũng cho người ta vay tiền? Ngươi có biết hay không, trên đời này những cô nương xinh đẹp là biết gạt người nhất. Trần công tử, cho phép ta lắm miệng một câu a, một đồng Cốc Vũ tiền, cho dù tiền có thiếu đến máy, cũng không thể đi lại giang hồ như vậy a."
Trần Bình An nhe răng nhéch miệng, cáo từ rời đi.
Một đồng Cốc Vũ tiền còn thiếu? Cô nương xinh đẹp?
Lão âu buồn cười, cười nói: "Thiếu gia, chẳng lẽ cậu không nhìn ra cô nương xinh đẹp kia, thật ra là một nam tử?"
Lưu U Châu ngây ra như phỗng, nhỏ giọng nói: "Lúc nãy ta chỉ mới trộm ngắm khuôn mặt cùng dáng người cô nương ấy, không dám nhìn nhiều."
Lão âu đành phải phản bác nói: "Thiếu gia, người ta không phải cô nương mà.”
Lưu Ù Châu vung tay áo, đi nhanh về phía trước,"Xinh đẹp như vậy, ta coi như hắn là cô nương."
Trần Bình An không nóng lòng đi hướng khách sạn Quán Tước, mà theo dòng người đi tới phụ cận Tróc Phóng Đình.
Đợi cho Trần Bình An tới gần tiểu đình đã kín hết người, khó tránh khỏi có chút thất vọng, cảm thấy giống như hữu danh vô thực, đình rất nhỏ, thậm chí không to bằng Sơn Thủy đình trong nhà Tống lão kiếm thánh Thải Y quốc, trong ngoài đình đã có hơn trăm người đang đứng. Trần Bình An kiễng mũi chân, nhìn tiểu đình không còn khe hở nào, bèn dự tính đi khách sạn Quán TƯỚC.
Trần Bình An đang định bỏ đi, phía sau có tiếng nói quen thuộc vang lên, dịu dàng âm nhu tựa nhưữ dung mạo hắn,"Không đi vào trong đình nghỉ ngơi một lát?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận