Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1381: Giỏ Trúc Múc Nước Vớt Trăng Sán

Chương 1381: Giỏ Trúc Múc Nước Vớt Trăng SánChương 1381: Giỏ Trúc Múc Nước Vớt Trăng Sán
Chương 1381: Giỏ Trúc Múc Nước Vớt Trăng Sáng (1)
Mọi người đều đã phát hiện Trần Bình An khác thường, Chu Liễm và Thạch Nhu liếc nhau, Chu Liễm cười ha ha nói: "Ngươi nói trước một chút xem.”
Thạch Nhu cố nén nỗi khó chịu trong lòng, ánh mắt lão thất phu lão háo sắc này, nhắm chừng qua một trăm năm nữa vẫn làm người ta buồn nôn như cũ, thấp giọng nói: "Ta là âm vật, tiên thiên bị kinh thành trọng địa khắc chế, chỗ tầm nhìn công tử có thê đạt tới, xuất hiện thứ khiến ta càng thêm tâm thần bát an. Ngươi thì sao?"
Chu Liễm gật đầu nói: "Mới vừa rồi thiếu gia sinh lòng cảm ứng, quay đầu nhìn lại, bộ dáng Thạch Nhu cô nương ngươi theo đó đưa mắt trông về phía xa, ánh mắt hoảng hốt, rất động lòng người."
Thạch Nhu căm tức nói: "Ngay cả Bùi Tiền cũng biết lấy chân thành đối đãi người khác, ngươi già rồi không thấy ngại khi không hiểu điều này sao?"
Bùi Tiền có chút tủi thân và uất ức,"Thạch Nhu tỷ tỷ, cái gì gọi là 'ngay cả', ta đọc sách viết chữ rất dung tâm mà được không.”
Thạch Nhu chỉ đành lấy ánh mắt xin lỗi.
Bùi Tiền vung tay lên, lại bắt đầu ghép lung tung đạo lý lớn đọc được trên sách, Người không phải thánh hiền sao có thể không có lỗi, thế gian không ai không thể tha thứ..."
Trong lòng Bùi Tiền biết không ổn, quả nhiên rất nhanh thôi đã la oai oái kiễng mũi chân, bị Trần Bình An véo tai nhắc lên.
Trần Bình An giáo huấn: "Các đạo lý thánh hiền không dễ có được trên sách, bây giờ ngươi còn chưa được xem là nửa hiểu nửa không, vậy mà đã dám mang ra khoe khoang lung tung?"
Bùi Tiền lập tức nhận sai.
Vành tai bên kia nóng rát đau đớn.
Sau khi trải qua một phen mưa gió rửa tội, nó bây giờ đã đại khái hiểu được sư phụ tức giận nặng nhẹ rồi, cú đầu, cho dù nặng chút, vậy là còn tốt, sư phụ thật ra không được coi là quá tức giận, nếu là véo tai, vậy có nghĩa là sư phụ thật sự tức giận, nếu véo mạnh, vậy thì ghê rồi, tức giận không ít. Nhưng bị cú đầu véo tai, cũng không bằng Trần Bình An tức giận rồi, lai im im. cái gì cũng không làm. không đánh không mắng, Bùi Tiền sợ nhất cái đó.
Trần Bình An tìm một quán trọ ở phố xá sầằm uất, ở Xương Nhạc phường phòn hoa nhất kinh thành, có nhiều tiệm sách.
Chỉ là hôm nay phòng quán trọ các nơi của kinh thành Thanh Loan quốc đều quá chật chội rồi, chỉ còn lại có hai gian phòng còn trống, giá rõ ràng là giết người, tiểu nhị trẻ tuổi quầy bên kia, vẻ mặt tỏ rõ thái độ thích ở thì ở, không ở thì cút, Trần Bình An vẫn bỏ tiền ở lại, đương nhiên cần cho tiểu nhị xem qua văn điệp thông quan trước, cần ghi lại trong danh sách, sau này quan phủ nha môn kinh thành sẽ tuần tra, sau khi Trần Bình An lấy ra mấy phần hộ tịch quan điệp Thôi Đông Sơn trước đó chuẩn bị sẵn, tiểu nhị xác nhận không có sai sót, lập tức thay đổi thái độ, chép xong, rất cung kính hai tay hoàn trả. Tiểu nhị ân cần vô cùng, còn bồi tội với Trần Bình An, nói hôm nay quán trọ thật sự là không còn phòng dư thừa, nhưng chỉ cần vừa có khách nhân rời tiệm, hắn hứa chắc nịch sẽ lập tức thông báo cho Trần công tử biết.
Trần Bình An cười nói được, rất nhanh sau đó có một thiếu nữ tuổi thanh xuân bị tiểu nhị gọi ra, dẫn theo đoàn người Trần Bình An đi tới chỗ ở.
Tiểu nhị lập tức đi tìm đến chưởng quầy quán trọ, nói trong tiệm có một đám người kinh thành Đại Ly vương triều nam hạ du lịch.
Chưởng quây là gã mập hầu như không nhìn thấy mắt, mặc áo gắm thông thường của phú ông gia, đang ở một căn nhà bên yên tĩnh thảnh thơi thưởng thức trà, sau khi nghe xong tiểu nhị trong tiệm nói, thấy người sau một bộ dáng hàm hậu ngốc nghếch chăm chú lắng nghe, lập tức tức không biết đánh vào đâu, một cước đạp qua, mắng: "Ngây ra làm gì, còn muốn lão tử bưng cho ngươi chén trà giải khát? Nếu là đại gia Đại Ly kinh thành bên kia đến, còn không mau đi hầu hạ! Con mẹ nó, Đại Ly thiết ky người ta cũng sắp đánh tới Chu Huỳnh vương triều rồi, nhỡ đâu thật sự là vị quý công tử trong nhà quan lại Đại Ly... Thôi, vẫn là lão tử tự mình đi, tiểu tử ngươi làm việc ta không yên tâm...”
Tiểu nhị trẻ tuổi tranh công bát thành, ngược lại ăn một cái đạp, có chút oán thầm, kết quả lại trúng một cái tát thật mạnh của chưởng quày,"Lão tử dùng mông nghĩ, cũng biết khởi điểm cái sắc mặt mắt chó nhìn người thấp đó của ngươi, nếu không phải nễ tình ngươi gọi ta một tiếng anh rễ, sớm đã cho ngươi ra ngoài đường nhặt phân chó rồi."
Người trẻ tuổi đu bám một tầng quan hệ mới ở quán trọ làm tiểu nhị, về quầy bên kia mới dám hùng hùng hỗ hồ, vị tỷ tỷ như hoa như ngọc kia của mình, làm tiểu thiếp cho con heo béo như vậy, thật sự là... chuyện rất có phúc. Áo cơm không lo, đeo vàng đeo bạc, mỗi lần về nhà mẹ đẻ cái ngõ nhỏ rách nát kia, đều như nương nương trong cung, rất vẻ vang, đến hắn đứa em trai này cũng được thơm lây.
Chưởng quây tự thân ra mặt, lấy thêm một gian phòng nữa cho Trần Bình An, vì thế Bùi Tiền và Thạch Nhu ở một gian, người sau vốn là thích hợp ban đêm tu hành, không cần ngủ, nên giường để cho Bùi Tiền độc chiếm. Trần Bình An lo lắng Bùi Tiền kiêng kị thân phận âm vật của Thạch Nhu và túi da của Đỗ Mậu, liền hỏi trước Bùi Tiền, Bùi Tiền trái lại không ngại. Thạch Nhu đương nhiên càng không ngại, nếu ở chung một phòng với Chu Liễm, vậy mới là đầm rồng hang hỗ khiến cô lông tóc dựng cả lên.
Nhân gian việc nhỏ nhiều như lông, Trần Bình An sớm quen lưu tâm hơn chút. Hắn để tâm, người bên cạnh sẽ có thể bớt làm rất nhiều chuyện vụn vặt, làm thêm chuyện nghiêm chỉnh, bắt đầu từ hộ tống bọn Lý Bảo Bình đi Đại Tùy cầu học đã đi con đường như vậy.
Hai gian phòng cách có chút xa, Bùi Tiền trước hết ở lại bên Trần Bình An chép sách.
Trần Bình An luyện tập Thiên Địa Thung, Chu Liễm rảnh rỗi không có việc gì, liền đứng ở góc tường bên kia bảo trì một tư thế đứng hình viên hầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận