Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 880: Đầu Tường Hai Người Tứ Cảnh Tan

Chương 880: Đầu Tường Hai Người Tứ Cảnh TanChương 880: Đầu Tường Hai Người Tứ Cảnh Tan
Chương 880: Đầu Tường Hai Người Tứ Cảnh Tam Chiến (1)
Trần Bình An không hiểu ra sao.
Kim Túc dùng ánh mắt cảm kích để hồi đáp.
Trần Bình An ngồi ở bên cạnh bàn, muốn đưa tay đi lấy đồng Cốc Vũ tiền, lại bị Trữ Diêu một tay đè lại, bị nàng thu lấy.
Nhìn thấy Trần Bình An vẻ mặt ngơ ngác, Trữ Diêu khẽ nhướn lông mày, tựa như đang khiêu khích. Trần Bình An cười làm bộ như không xảy ra chuyện gì hết.
Kim Túc thức thời cáo từ rời đi.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Trần Bình An một hơi lấy ra gia sản cùng bảo bối trên người, từng món một đặt lên bàn.
Cho dù là Trữ Diêu cũng có chút kinh ngạc, cảm khái nói: "Trần Bình An, huynh khá lắm a, bản lãnh kiếm tiền lớn như vậy, như thế nào từ thiện tài đồng tử biến thành một tiến tài đồng tử rồi? Huynh mới là Trần Bình An giả đó?"
Trần Bình An học Trữ Diêu, thân thể nghiêng ra sau, hai tay ôm ngực.
Thiếu niên vẻ mặt đắc ý.
Đảo Huyền sơn hôm nay.
Có một Trữ Diêu xưa nay chưa từng như vậy, có một Trần Bình An xưa nay chưa từng như vậy.
Mãi cho đến khi hai người vừa gặp nhau lại trùng phùng thật mỹ hảo.
Trên bàn, rực rỡ muôn màu. Vừa là thu hoạch của Trần Bình An, cũng là giang hồ của Trần Bình An.
Một viên xà đảm thạch thượng đẳng, là lúc trước đạo cô Hạ Tiểu Lương của Thần Cáo tông trả lại cho Trần Bình An ở trên côn thuyền, còn có một vài xà đảm thạch bình thường đã phai màu.
Văn đảm màu vàng Trầm Ôn Thành Hoàng gia Thải Y quốc tặng, trừ thứ đó ra, bên cạnh một đống nhỏ mảnh vỡ kim thân hai sắc vàng bạc, mảnh vỡ màu bạc của văn võ phụ quan, cũng có kim thân vỡ vụn của sơn thần dâm từ Yên Chỉ quận.
Một án chương có nguồn gốc từ tay của đại thiên sư một thế hệ Long Hổ sơn, dựa theo cách nói của Trầm Ôn, cần phối hợp Đạo gia Ngũ Lôi Chính Pháp, mới có thể phát huy uy lực, nhưng mà ký ức Trần Bình An hãy còn nhớ như ¡in chính là những lời này: chỉ người có đức mới cầm được.
Một đống nhỏ tiền đồng, Cốc Vũ tiền, Tiểu Thử tiền, Tuyết Hoa tiền.
Một đống thẻ tre nhỏ, tuy có gậy trúc bình thường tước thành, nhưng càng nhiều vẫn là gậy trúc Thanh Thần sơn Ngụy Bách tạo ra trúc lâu còn thừa lại, bên trên khắc đầy danh ngôn lời răn và những câu thơ từ hay. Có văn chương thánh hiền Thôi Sàm đọc to khi cùng hắn luyện quyền, có văn tự Lý Hi Thánh vẽ bùa trên vách tường ở ngoài trúc lâu, có Trần Bình An viết lại từ sơn thủy du ký, có những tin tức vỉa hè vô tình nghe được trong lúc đi lại giang hồ...
Ở cửa ra Sơ Thủy quốc mua một chén chọi gà, không đáng giá tiền, nhưng đây là khoản chỉ hiếm hoi của Trần Bình An.
Kiếm tu Tả Hữu tặng hai sợi long tu màu vàng, cùng với lão giao quấy phá sau khi chết lưu lại một pháp bào màu vàng, cùng một hạt châu cũ giống như đan hoàn ố vàng.
Một đồ rửa bút bằng gốm trắng, có được từ bên Xà Hạt phu nhân thích khách Cổ Du quốc, cuối cùng không bán đi ở thanh phù phường, bởi vì Trần Bình An thích chuỗi văn tự hoạt bát linh động này.
Một quyển Kiếm Thuật Chính Kinh) , một ngọc bài gang tấc vật, đều là Trịnh Đại Phong Lão Long thành đưa cho.
Một quyển Nho gia điển tịch Văn Thánh lão tú tài đưa tặng, máy bản Sơn thủy du ký và văn nhân giấy bút lấy được từ phủ đệ Thái Thú Yên Chi quận.
Một con dấu có khắc chữ "Tĩnh tâm đắc ý".
Một Thủy tự ấn không còn Sơn tự ân làm bạn, có vẻ có chút cô đơn.
Nó được Trần Bình An đặt ở vị trí thuận tay nhát.
Đương nhiên còn có quyên Hám Sơn Quyền Phổ có thời gian làm bạn lâu nhất.
Trữ Diêu lật lật đếm đếm, giống nhau đang đánh giá từng món, cuối cùng cười nói: "Đều cho ta? không lưu lại chút tiền riêng nào?"
Trữ Diêu trong lòng có chút ảo não.
Sao lại nói là tiền riêng thế này, về sau nói chuyện với Trần Bình An, không được tiếp tục vô tâm không phế như vậy.
Nhớ lấy, cái này không phải tu hành kiếm đạo.
Trần Bình An hiển nhiên không nhận thấy được thâm ý trong lời nói của Trữ Diêu, chỉ mấy thứ này nọ, nghiêm trang nói: "Bản Hám Sơn Quyền Phổ này muội cũng biết đó, không phải là của ta, ta chỉ giữ giúp Cố Xán, không thể cho muội. Con dấu Tê tiên sinh tặng cho ta cũng không được, còn có thiên sư ấn của Thành Hoàng gia kia, ta cảm thấy cho muội thì không thích hợp, những gì còn lại, muội thích thì cứ cầm đi."
Trữ Diêu bĩu môi, Không có gì quý hiếm, huynh giữ hết đi."
Trần Bình An vỗ đầu, tháo hồ lô dưỡng kiếm "Khương hồ" bên hông xuống, đặt lên bàn, lại từ trong hộp kiếm rút ra tấm phù lục nữ quỷ xương khô đang sống, giải thích nói: "Chiếc hồ lô dưỡng kiếm này là phần thưởng khi ta mua máy đỉnh núi, sơn thần Ngụy Bách giúp ta đòi từ bên Đại Ly, bên trong phù lục này, có một nữ quỷ rất hung dữ đang sống, dưới sự trợ giúp của Qué Hoa Đảo, nó đã cùng ta ký kết khế ước sáu mươi năm, hôm nay đang ở bên trong hộp kiếm, Quế phu nhân nói cái này gọi là hòe trạch, âm vật thân ở trong đó, có thể tâm bổ hồn phách, tăng trưởng tu vi, giống như là chúng nó độc hữu một tòa tiểu động thiên phúc địa vậy."
Trữ Diêu hỏi: "Nữ quỷ xương khô, có đẹp không?"
Trần Bình An suy nghĩ,"Thử nghĩ như vậy đi, không đẹp bằng nữ quỷ áo cưới ở sơn trang, nữ quỷ áo cưới lại không đẹp bằng muội."
Trữ Diêu tức giận bừng bừng nói: "Trần Bình An, huynh trở nên miệng lưỡi trơn tru như vậy, có phải học theo A Lương hay không?”
Trần Bình An cười lắc đầu nói: "Không đâu, đều là những lời thật lòng của ta, lời nói hay cùng miệng lưỡi trơn tru, không giống nhau mà."
Trữ Diêu ha ha cười nói: "Vậy có phải huynh từng lừa gạt chân tình của rất nhiều cô nương hay không?"
Nói tới đây, Trữ Diêu nằm úp sắp ở trên bàn, quay đầu nhìn phía Trần Bình An vóc dáng đã cao hơn rất nhiều, làn da cũng trắng hơn một chút, nàng giống như có chút chán ngán thất vọng,"Hôm nay ta không bao giờ còn có thể một bàn tay đánh năm trăm Trần Bình An, huynh đã đi qua hơn phân nửa Bảo Bình châu, gặp nhiều cô nương ở những địa phương nhỏ như vậy, nói không chừng sẽ có người xem huynh là thần tiên, sau đó thích ngươi."
Trần Bình An vội xua tay nói: "Không có cô nương nào thích ta hết, dọc theo đường đi không phải đánh đánh giết giết kẻ thù, thì chính là bình thủy tương phùng ở bên nhau rồi cũng sẽ có ngày chia ly."
Nói tới đây, Trần Bình An thở dài, cũng nằm úp sấp ở trên bàn, dùng ngón tay chọt nhẹ hồ lô dưỡng kiếm,"Lúc ấy ta mới rời khỏi quê nhà, đi lên một chiếc côn thuyền của Đả Tiếu sơn Câu Lô châu, trên đó gặp gỡ một đôi tỷ muội, một người tên là Xuân Thủy một người tên là Thu Thực, tuổi tác không chênh mấy tuổi so với ta, sau lại côn thuyền rơi vỡ, khả năng sẽ không còn được gặp lại các cô ấy nữa."
Trần Bình An liếc mắt nhìn món đồ rửa bút không bắt mắt trên bàn.
Chỉ cách nó hơn một thước.
Nhưng đã cách xa các nàng rất xa.
Trữ Diêu chẳng những không cảm thấy Trần Bình An đang tơ tưởng đào hoa, ngược lại nhẹ giọng an ủi nói: "Sinh ly tử biệt, không tránh được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận