Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1006: Biến Cố (3)

Chương 1006: Biến Cố (3)Chương 1006: Biến Cố (3)
Chương 1006: Biến Cố (3)
Mười người đứng đầu thiên hạ qua các đời, trừ Xuân Triều cung Chu Phì và Đồng Thanh Thanh thân phận nữ tử ra, đối với sắc đẹp nhân gian kỳ thực sớm đã không ai để tâm.
Câu đầu tiên của lão đầu bếp lại rất dọa người: "Các ngươi biết Trích Tiên nhân chia làm máy loại không?"
Nguy Diễn và lão nhân khỉ ốm ngơ ngác nhìn nhau.
Phàn Hoàn Nhĩ bởi vì xuất thân Kính Tâm Trai nên có biết một ít tin tức. Lão đầu bếp ném một hạt đậu nành vào trong miệng: "Dưới gầm trời chỉ còn mỗi mỹ thực là chưa từng cô phụ ta. Nếu ngay cả nó cũng bị cướp ởi, vậy ta... Chỉ có thể đi làm tửu quỷ !"
Lão đầu bếp không nhìn Phàn Hoàn Nhĩ nữa, dốc hết nửa số đậu nành còn lại ném vào trong miệng, vỗ vỗ tay đứng dậy: "I[rích Tiên Nhân hạ phàm, lịch luyện hồng trần, một loại là như Chu Phì và Phùng Thanh Bạch, sớm đã biết tới nhân gian này là để làm gì. Cho nên tác phong hành sự ở trong mắt chúng ta tuy kinh thế hãi tục, nhưng ở trong mắt bọn họ lại là thiên kinh địa nghĩa. Chẳng qua loại Trích Tiên nhân này, điều bọn họ muốn không quá sâu. Còn tổ sư Kính Tâm Trai kia của người, Đồng Thanh Thanh, thì hình như đang trốn tránh thứ gì đó."
"Loại thứ hai, là như Lục Phảng, khai khiếu tương đối trễ, nhưng nhất định sẽ tỉnh lại vào một lúc nào đó."
"Còn một loại khác, nhưng đây chỉ là suy đoán của ta, bọn họ một đời đều không hoàn thành tâm nguyện, cho nên một mực không cách nào thanh tỉnh, nửa tỉnh nửa mê sống hết đời này đến đời khác, lâu ngày quê nhà thành cố hương, tha hương ngược lại thành quê nhà. Loại người này tương đối đặc thù, thường thường túi da rất xuất chúng, thiên phú võ học cực cao, nhưng ở trong mắt người ngoài, thành tựu lại luôn cách đỉnh cao một chút."
Lão đầu bếp lại nhìn Phàn Hoàn Nhĩ: “Đôi khi trên thân loại người này khó miễn sẽ mang theo cảm giác "không hợp quy củ”, thị tỉnh thường hay gọi là "ma theo","quỷ bám", có một nhóm nhỏ như thế. Cô bé này, gần đây có hay cảm thấy mình là lạ chỗ nào?"
Phàn Hoàn Nhĩ thoáng do dự, gật đầu nói: "Hai lần."
Lão đầu bếp gật gật đầu, mỉm Cười nói: "Định lão ma lơi hai a. nhân gian không ai không thể giết. Nhân gian không ai không thể tha. Đã không thua kém kẻ điên năm đó là máy, hơn nữa càng thêm thông minh, ta thấy lần này hắn quá nửa sẽ hoàn thành được tâm nguyện. Du Chân Ý muốn bảo hộ phương nhân gian này, trong mắt của ta, tự nhiên cũng lợi hại, nhưng ở trong mắt một vài người, chắc là cách cục còn hơi nhỏ. Ngược lại quốc sư Chủng Thu luôn bị Du Chân Ý áp một đầu, trước đây ít năm, một mình một người đi khắp sơn hà bốn nước và tám ngọn núi nơi man di, ta xem thành tựu sẽ tương đối lớn." Lão đầu bếp thở dài một hơi: "Còn về ta, nói nhiều làm nhiều sai cũng nhiều, không nghe không hỏi đợi cái chết. Trước kia còn muốn dày vò một phen, càng trở về sau, nhìn thấy càng nhiều lại càng không có tâm trạng, lần loạn cục này, Định ma đầu và Du Chân Ý đối đầu sống chết, có hai bọn họ coi chừng, chỉ cần có tên trên bảng, không ai thoát được hết. Còn ta, Trích Tiên nhân đến cùng là thứ gì, đã không hiếu kỳ, chỉ muốn sống lâu thêm hai ba mươi năm là đã thỏa mãn, cho nên..."
Lão đầu bếp đột nhiên ra tay, hai ngón hợp lại thành kiếm quyết đâm thủng mấy khiếu huyệt then chốt trên người mình. Lập tức máu tươi đầm đìa, một thân khí tức rơi ở trong mắt Du Chân Ý, hoặc là "Trích Tiên nhân" Trần Bình An thì đã gần như "Hợp Đạo", nay chớp mắt phá công, từ tông sư đứng đầu thiên hạ một đường hạ xuống, thành là cao thủ so ra còn kém lão nhân khỉ ốm kia một bậc. Hắn chủ động lựa chọn lui khỏi trận loạn cục gió nổi mây vần này.
Lão đầu bếp sắc mặt trắng bệch, nhưng nụ cười thoải mái, hỏi thái tử Ngụy Diễn: "Phủ thái tử lớn thế này, nuôi thêm một ông già hai ba mươi năm hẳn không vấn đề chứ? Đương nhiên, lúc cần ta xuất lực, điện hạ cũng có thể mở miệng." Ngụy Diễn gật gật đầu: "Tiên sinh chỉ để ý tĩnh dưỡng trong phủ, ta tuyệt sẽ không tùy ý quấy nhiễu tiên sinh thanh tu." Đỉnh Cổ Ngưu Sơn, Chu Thù Chân mới vừa đi xuống chân núi lại quay trở lại, tay cầm một phong mật thư đưa cho Du Chân Ý, cười khổ không thôi. Du Chân Ý tiếp lấy, nhìn nội dung trên thư, nhíu mày hỏi: "Chuyện gì?” Chu Thù Chân đành chịu nói: "Khẳng định là đến từ Kính Ngưỡng lâu, nhưng tuyệt đối không phải thủ bút của Kính Ngưỡng lâu chúng ta.
Du Chân Ý ngắng đầu nhìn màn trời.
Khi đứng ở nơi đủ cao, thần nhân nhìn sơn hà, nhân gian là cảnh tượng tráng quan như trời đêm lấp lánh, nhưng lại rất khó nhìn kỹ một cá nhân nào đó.
Du Chân Ý hiểu rất rõ điều này.
Tỷ như trong mắt hắn, hắn thấy được ở phố Trạng Nguyên bên kia, điểm sáng từ ba người Đinh lão ma, Trần Bình An, Lục Phảng là chói mắt nhát.
Nơi càng xa, Kim Cương tự có hai điểm, phủ thái tử bốn điểm, trong đó điểm sáng nhất đột nhiên ảm đạm.
Loại quan sát từ xa này không cần tiêu hao linh khí Du Chân Ý tích trữ nhiều năm, nhưng nếu Du Chân Ý muốn tỉ mỉ "nhìn kỹ" một người nào đó thì phải trả cái giá không nhỏ.
Trong căn nhà gần phố Trạng Nguyên, Đinh lão ma đầu đội mũ hoa sen màu bạc đột nhiên thu được một phong mật thư đến từ Kính Ngưỡng lâu.
Đọc đến cuối bức thư, ánh mắt lão nhân sáng lên.
Còn có chuyện tốt đến mức này? Đến cả Đinh Anh đều không khỏi động tâm.
Hắn liếc nhìn Tào Tình Lãng, tấm tắc: "Đứa nhóc, ngươi rất may mắn!"
Còn về người ngoài kia, tuyệt đối là bị chơi cho một vố nặng, bằng không tuyệt đối không đến nỗi rước lấy chèn ép lớn như vậy.
Trong lịch sử mà Định Anh biết, mỗi lần đến hẹn ước một giáp, cơ hồ không có vị Trích Tiên Nhân nào bị gỗ đánh như thế cả.
Không cần biết mỗi người đang dự tính thế nào, trong ba nhóm áp chế Trần Bình An, bảy vị cao thủ giang hồ đại danh đỉnh đỉnh thì Phấn Kim Cương Mã Tuyên, nữ tử tỳ bà, Ma giáo Nha Nhi đều bị hạ trên phó. Phùng Thanh Bạch, người lấy thân phận du hiệp sắm đãng thiên hạ, là một kẻ điên, vì đạt mục đích không chừa thủ đoạn, phá tường đánh lén, lại không thể một kiếm thích sát Trần Bình An, ngược lại bồi thêm hơn nửa cái mạng của Nha Nhi. Vị mỹ nhân quốc gỗ có hy vọng lấy thân phận nữ tử kế thừa ngôi giáo chủ Ma giáo kia đến nay vẫn chưa thể lật người lại được, một bên gò má đè lên trên mặt đường lạnh buốt, móng tay tú mỹ trên tay ngọc thon dài nhè nhẹ cào lên đá xanh, tầm nhìn ngước về phía Trâm Hoa Lang Chu Sĩ, ánh mắt tràn đầy thống khổ và cầu khẩn.
Trước đó tuy cô có nói đùa rằng muốn Chu Sĩ nhận lời không được để cô chết ở nơi này, nhưng hắn rốt cục đã đáp ứng nhận lời, vì sao lại chậm chạp không muốn ra tay?
Trâm Hoa Lang Chu Sĩ không có gì hể thẹn, thậm chí còn nhìn nàng một cái, mỉm cười thăm hỏi.
Lục Phảng thủy chung không ra tay.
Gã mặt cười xuất quỷ nhập thần đã giao thủ cùng Trần Bình An, nhưng không chiếm được nửa điểm tiện nghi.
Chu Sĩ tay cầm xuyến niệm châu đỏ chói kia, lần nhẹ chuỗi hạt: "Hiện tại người còn đứng được ở đây, chỉ có Chu Sĩ ta là yếu nhất, nhưng tiếp theo ta đảm bảo sẽ dốc hết toàn lực đối phó người này, Lục tiên sinh, Mặt cười, Phùng Thanh Bạch, hôm nay chúng ta có thể bỏ qua thành kiến, nhất trí đối địch không?"
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận