Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 967: Phân Đạo (3)

Chương 967: Phân Đạo (3)Chương 967: Phân Đạo (3)
Chương 967: Phân Đạo ($)
Nhất thời, tất cả những ai còn sống sót trong sảnh đường cứ cảm thấy như vừa trải qua một kiếp người.
Hoàn Thường Hoàn Thục tịnh chưa phát hiện cha mẹ mình không có mặt ở sảnh đường, đợi khi bọn họ hỏi tới việc này, ánh mắt ai nấy đều có phần du di bắt định.
Lục Đài lười nhác quản ba chuyện vặt vãnh trong nhà người ta, trực tiếp dẫn Trần Bình An đi tới đài ngắm cảnh trên đỉnh lâu. Bảo chủ Hoàn Dương sớm đã không ở trên tòa “Thượng Dương đài" này nữa.
Lục Đài ngồi trên lan can, Trần Bình An cũng học theo, đặt hồ lô dưỡng kiếm xuống, uống liệt tửu, ngắng đầu lên, nhổ ra một hơi trọc khí mang theo mùi rượu.
Lục Đài đong đưa hai chân, chậm rãi rung rung, mái tóc phất phới.
Bắt đầu chia của, quen đường quen lối.
"Trước kia chiến một trận cùng Mã Vạn Pháp và Đậu Tử Chi, lại thêm trận tử chiến hôm nay, vận khí hai ta không tệ, kiếm được không ít. Nếu là trước kia, một mình ta chưa hẳn đã có thu hoạch như vậy, phải biết ở trong gia tộc ta còn có xưng hiệu là 'đại tiên nhặt bảo'."
Trần Bình An cười cười, không khỏi nhớ tới vị nữ quan được dự là “Phúc duyên thâm hậu, đứng đầu cả châu".
"Pháp kiếm Si Tâm của Đậu Tử Chi cho ngươi, Ngũ Nhạc quan cho ta. Mà không thể nói là cho ta được, xem như ta mua của ngươi. Ngoài ra ta sẽ giúp ngươi luyện hóa tu sửa Phược Yêu tác, lúc trước ngươi có nhắc tới kiện giáp hoàn tốn hại, chính là kiện mua sắm ở Linh Chi trai Đảo Huyền sơn, chẳng phải ngươi một mực oán giận nói giáp trụ dỡ ra để ở trong Mười Lăm, rất chiếm diện tích sao? Ta có thể miễn phí giúp ngươi tu sửa như mới, biến thành một giáp hoàn binh gia, ngươi đừng quản ta làm thế nào, sơn nhân... Tự có diệu ké!"
Lục Đài ý cười xán lạn: "Thế nên khả năng ngươi còn cần phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian ở Phi Ưng bảo, sẽ không quá lâu đâu, vừa khéo ở bên này dưỡng thương, sau đó đi tìm đạo quan."
Trần Bình An cười gật đầu, vớ được loại nhà giàu như Lục Đài, Trần Bình An tuyệt sẽ không mềm lòng.
Lục Đài chậm rãi nói: "Một chiếc Ngũ Nhạc quan, pháp bảo thượng phẩm, ta cần trả cho ngươi hai vạn Tuyết Hoa tiền, nếu đổi thành Cốc Vũ tiền là hai mươi đồng, thật ra lúc đuổi giết Mã Vạn Pháp và chém giết tu sĩ phát trần ở lầu chính ta cũng có thu hoạch, tính toán sơ qua thì hẳn cần phải trả thêm cho ngươi hai vạn Tuyết Hoa tiền, chính là hai mươi đồng tiền Cốc Vũ. Trong này có chuôi phất trần khắc dấu hai chữ 'Vô Ưu", ta thấy cũng được, ngươi có thế lấy đi, xem như chút tiền bo thêm." Trần Bình An chấn kinh nói: "Nhiều tiền Cốc Vũ vậy à? !"
Lục Đài một mực ngắm nhìn phương xa, mỉm cười nói: "Tiền của thần tiên trên núi mà, ta vẫn có một ít, Nguyên Anh Địa tiên tầm thường ở Trung Thổ Thần châu cũng không dám so của cải với ta."
Trần Bình An nghe mà tức đến độ trực tiếp tát cho hắn một cái: "Vậy sao lúc trước ở Đảo Huyền sơn ngươi còn khóc nghèo với ta? Lục Đài ngươi được lắm, diễn ghê ha?"
Lục Đài có phần chột dạ, nhưng vẫn hậm hực nói: "Ta làm thế chẳng phải là sợ ngươi găp sắc không nỗi ý mà tháy tài nổi ý?"
"Gặp tài sắc cái con mịa ngươi!" Trần Bình An lại quăng tới một tát, đánh cho Lục Đài thẹn quá thành giận: "Trần Bình An, cần thận ta trở mặt a!"
Trần Bình An cười ha hả, tiếp tục vung ra một tát.
Lục Đài sóng mắt lưu chuyễn, liền muốn tế ra sát thủ giản (1), Trần Bình An lập tức ra dấu tay "dừng lại", sau đó uống một hớp rượu: "Ngươi tiếp tục nói đi."
(1) Giản: binh khí cổ
Lục Đài lật bàn tay, hiện ra một chiếc túi thêu thủ công tinh mỹ, đưa cho Trần Bình An. Trần Bình An nhíu mày nói: "Gì đây?"
Lục Đài cười nói: "Chút đồ chơi, tặng ngươi. Mở ra xem xem, ngươi nhất định sẽ thích, đây là túi hạt giống quả du lai lịch khá đặc thù, sau khi về quê có thể trồng ở trên núi nơi phong thủy tốt chút, nhất định phải hướng về phía mặt trời, ba năm năm năm, nói không chừng sẽ có niềm vui bát ngờ."
Trần Bình An tuy tiếp lấy túi hạt giống, nhưng vẫn hỏi: "Trước tiên nói cho rõ ràng, không thì trả ngươi."
Lục Đài liền giải thích sơ qua một phen, Trần Bình An nghe mà cười không ngâm được mồm, vôi vàng thu lấy, còn cái gì mà trả với không trả, coi như hắn chưa từng nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận