Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1614 - Quyền Kiếm Có Thể Buông, Ngắm Nhìn Một Con Đường (7)



Chương 1614 - Quyền Kiếm Có Thể Buông, Ngắm Nhìn Một Con Đường (7)




Bà lão do dự một chút, lựa chọn thẳng thắn nói ra: “Nếu như hắn không chết, tiểu thư nhà ta sẽ gặp tai ương, đến tòa Vân Lâu thành kia sẽ chỉ sống không bằng chết thôi, nói không chừng trong đám người làm tiểu thư sống không bằng chết còn có hắn nữa.
Người đàn ông trung niên không nói gì nữa, rời khỏi ngôi nhà.
Vài ngày sau, trong đêm, một bóng người uyển chuyển khẽ trườn vào tòa phủ đệ Vân Lâu thành kia. Mặc dù năm đó cô chỉ ở tòa phủ đệ này chơi có mấy hôm thôi, nhưng trí nhớ của cô vô cùng tốt, chỉ là thực lực của cô chỉ ở mức võ phu tam cảnh thôi, vậy mà cũng có thể ra vào chỗ này như chốn không người, đương nhiên điều này cũng có liên quan đến chuyện cả ba vị cung phụng đều đã chạy đến Vân Lâu thành.
Chỉ là khi cô đang lặng lẽ đáp xuống một viện tử thì cả tòa phủ đệ bỗng nhiên sáng bừng, từng chiếc đèn lồng treo trên cao đều được nhóm lửa lên.
Nữ tử ban đêm xâm nhập vào phủ này bị một cung phụng lâm thời kiếm tu lục cảnh được thuê với dùng số tiền lớn dùng thanh phi kiếm bản mệnh chỉa vào tim chứ không phải là mi tâm hay cổ, lại rút một thanh trường kiếm ra khỏi vỏ nhẹ nhàng đặt lên vai cô gái, kẹp hai ngón tay lại nhẹ nhàng vung lên, lột đi tấm khăn che mặt của cô gái, một kiếm tu “trẻ tuổi” mang khuôn mặt của ông lão sáu mươi cảm thấy thật ngạc nhiên, mỉm cười nói: “Không tệ, không tệ, không phải tu sĩ mà đã có được da thịt bậc này, đúng là trời sinh đã đẹp, nghe nói cô nương còn là một võ phu thuần túy, chắc hẳn chỉ cần được dạy dỗ công phu giường chiếu sơ sơ một phen rồi thì nhất định sẽ càng khiến người ta chờ mong hơn.”
Kiếm tu quay đầu cười nói với chủ nhân phủ đệ: “Không gạt ta, dựa theo ước định, các ngươi không cần móc tiền ra trả một nửa tiền thần tiên còn lại.”
Cô gái kia chỉ nói muốn gặp phụ thân lần cuối, sau lúc đó, cô mặc bọn họ xử lý.
Kiếm tu thu kiếm vào vỏ, khẽ gật đầu, lại ra tay nhanh như chớp gõ gõ hai ngón tay lên cổ cô gái, viên đan dược trong miệng liền bị cô gái ọe ra, bị kiếm tu gương mặt già nua nắm trong tay, đưa lại gần mũi ngửi ngửi, khuôn mặt tràn ngập sự say mê, sau đó tiện tay vứt xuống đất, dùng mũi chân nghiền nát: “Tiểu nương tử như hoa như ngọc, sao lại tìm chết vậy, ta đã dùng một nửa tiền thần tiên để mua mạng của nàng, tốn biết bao nhiêu bạc biết không? Hai mươi vạn lượng bạc đó!”
Chẳng biết tại sao, toàn thân cô gái run lên mềm nhũn, muốn cắn lưỡi tự sát cũng đã trở thành hi vọng xa vời, chỉ có thể bị tên kiếm tu kia đè vai lại, dìu đến một căn phòng trong viện này, đá cửa lớn ra, cô nhìn thấy người đàn ông kia máu me đầy người, đôi mắt trợn tròn ra.
Cô gái kia khóc thành tiếng.
Kiếm tu lục cảnh dương dương đắc ý nói: “Cha con đoàn viên rồi, vậy thì...”
Nhưng vào lúc này, thân thể kiếm tu kia trong phút chốc căng cứng, thanh phi kiếm bản mệnh vừa mới rời khỏi khí phủ đang phát ra tiếng kêu lớn, thì ra nó đã đâm vào mũi kiếm của một thanh phi kiếm bản mệnh khác.
Trong phút chốc, không chỉ một đoạn nhỏ của mũi kiếm vỡ tani, phi kiếm của kiếm tu còn bị người ta dùng hai ngón tay kẹp lấy.
Kiếm tu quay đầu lại một cách cứng nhắc, lập tức ôm quyền nói: “Vãn bối Đỗ Xạ Hổ Vân Lâu thành, bái kiếm kiếm tiên tiền bối Thanh Hạp đảo!”
Thì ra chẳng biết từ lúc nào, một người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt đã đứng bên người lão nhân lục cảnh kiếm tu, lưng đeo kiếm, eo mang hồ lô rượu.
Người kia nới lỏng ngón tay ra đưa cho tên kiếm tu này hai đồng tiền Tiểu thử.
Sau khi lục cảnh kiếm tu Đỗ Xạ Hổ nơm nớp lo sợ nhận được hai đồng tiền tiểu thử, không nói hai lời trực tiếp rời khỏi tòa phủ đệ này.
Mũi kiếm của phi kiếm bản mệnh vỡ vụn, khoảng thù lao bốn đồng tiền Tiểu thử này làm sao có thể đền bù được, tiền thần tiên chỉ đủ tu sửa mỗi bản mệnh phi kiếm, tiền mua mạng nhiêu đây làm sao mà đủ?
Chỉ đáng tiếc cô gái nhỏ trắng mịn nõn nà kia chắc chắn hắn không có phúc hưởng thụ rồi.
Đêm hôm ấy, một chiếc xa ngựa chạy chầm chậm ra khỏi Vân Lâu thành, chạy về hướng cửa thành Thạch Hào quốc, mãi cho đến khi sáng sớm, khi đã rời khỏi Vân Lâu thành, đợi khi ngựa dừng lại Trần Bình An mới nhảy xuống ngựa, chuẩn bị trở về bến đò ngoài Vân Lâu thành kia, hi vọng chiếc đò buộc ở bên bến đò kia sẽ không bị người ta trộm đi, nếu không thì sẽ hơi phiền phức rồi.
Cô gái vén rèm xe lên ngồi ở vị trí xa phu, phụ thân cô đã ngủ say ở toa xe phía sau, tính mạng đã không còn phải lo lắng nữa, chỉ là đời này chắc là phải trở về ngũ cảnh rồi. Cô nhìn về phía bóng lưng của người trẻ tuổi kia, cố nén nước mắt trầm giọng nói: “Một ngày nào đó, ta sẽ tìm ngươi báo thù!”
Thế nhưng người trẻ tuổi kia vốn dĩ chẳng thèm để ý đến cô, đến một ánh mắt cũng chẳng thèm liếc qua, điều này khiến cô gái càng thêm đau khổ phẫn nộ.
Bỗng nhiên, lưng cô chợt phát lạnh.
Bởi vì người kia đã dừng bước xoay người.
Trần Bình An nói: “Có thể ta sẽ phải ở Thư Giản hồ ít nhất hai ba năm, nếu như thời gian này đối với ngươi quá ngắn, không chắc sẽ báo thù được thì tương lai ngươi có thể đi tới quận Long Tuyền Đại Ly để tìm ta.”
Cô gái ngạc nhiên.
Trần Bình An nói với cô: “Ngươi có thể mang theo nhiều bằng hữu, sẵn tiện giúp ngươi nhặt xác, bởi vì đến lúc đó, ta sẽ chỉ giết mình ngươi thôi.”
Cô gái ngạc nhiên nhìn người kia dần dần đi xa.
Bên trong toa xe, dường như cha cô đã bị đánh thức, ho khan nói: “Đừng nghĩ đến chuyện tìm hắn báo thù.”
Cô lau nước mắt sạch sẽ, quay đầu hỏi: “Cha, trước đó có hắn ở đây ta không tiện hỏi cha, vì sao chúng ta lại kết thù với hắn vậy?”
Bên trong thùng xe, người đàn ông á khẩu không trả lời được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận