Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 676: Hàng Phục (2)

Chương 676: Hàng Phục (2)Chương 676: Hàng Phục (2)
Chương 676: Hàng Phục (2)
Lão nhân giận dữ nói: "Đi thôi, ngươi ở lại chỗ này, chỉ thêm phiền, làm hại cha mẹ ngươi lo lắng không công.”
Lưu Cao Hoa cười lộ vẻ sâu thảm, "Vậy ởđi thôi."
Lão nhân gật gật đầu, đợi cho Lưu Cao Hoa ngồi vào thùng xe, lão nhân điều khiển xe ngựa, chậm rãi đi tới con đường lớn từng nhà đóng chặt đại môn, vó ngựa từng trận, một đường đi hướng thành nam.
Trên đường tả hữu nhìn cảnh tượng xung quanh quận thành, đại đa số đường phố vẫn là phồn hoa như trước, du khách đông như mắc cửi, cửa hàng đông đúc, náo nhiệt phi phàm, hoàn toàn không biết nguy cơ đã bao phủ cả tòa thành trì, sinh tử chỉ cách nhau một đường kẻ. Dựa theo cách nói của Mã tướng quân, yêu ma gióng trống khua chiêng như thé, nhất định là có sự chuẩn bị mà đến, nếu là tình huống tệ hại nhất, vậy có thể sẽ không phải là chết máy trăm người, trên lịch sử Thải Y quốc rất nhiều trận triều đình định nghĩa là ôn dịch tai nạn, gây họa dân chúng máy vạn người, trong đó có đại trận tà pháp của ma đạo cự phách, hoặc là một Ít pháp bảo dơ bản mắt đi khống chế, những dân chúng chết vì loại sự cố này, thường thường thi cốt đều có thể tùy ý phơi nắng, mà không dám nhặt xác hạ táng, năm đó trận ôn dịch hại tới bên trong Yên Chi quận chính là như thế, mới có bãi tha ma rộng lớn tới mấy trăm dặm vuông kia.
Trời thực sự sụp xuống, dân chúng ngây thơ vô tri ai có thể chạy trốn? Trừ phi là có người vóc dáng cao chống đỡ, đỡ không được, cũng chỉ có thể chờ chết.
Lão nhân trong lòng có chút cảm khái, lần này những hành vi của quận thủ phủ cùng Lưu thái thú khiến cho lão phụ tá là hắn đây phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Lưu thái thú tiêu tiền thỉnh Sùng Diệu đạo nhân phi kiếm đưa tin, không giả, Linh Tê phái nhất định sẽ phái người cứu viện, không giả, Thải Loan có thể chở người ngự phong, nhanh chóng nam hạ, vẫn là không giả.
Nhưng như thế nào mà nhanh được như thế, Lưu thái thú đã nói dối, Thải Loan một mình phi hành, quả thật có thể giữa trưa ngày mai sẽ tới trên không Yên Chi quận, nhưng nếu chở thêm hai ba người, chỉ sợ buổi tối cũng không chắc tới được Yên Chi quận bắc cảnh.
Vì sao Lưu thái thú nói dối? Bởi vì làm một quận thủ quan mục thủ một phương, Lưu thái thú cần có người đứng ra trong lúc nguy nan, những người này có thể chống đỡ đến khi Thải Loan chở người tới, đó là kết quả tốt nhất, nếu có thể chống đỡ tới chính ngọ ngày mai, như vậy đã xuất đầu lộ diện, mọi người cùng yêu ma kết hạ thù riêng thật ra cũng đã không có đường lui, chỉ có thê đi theo cùng tồn vong với quận thành.
Nếu đại yêu ma đầu ẩn núp trong thành vẫn án binh bát động, đợi tới giữa trưa ngày mai còn không làm loạn, cũng không có việc gì, đến lúc đó Lưu thái thú cũng sẽ có biện pháp buộc đối phương hiện thân. Nếu Yên Chi quận chủ động tuyên chiến, yêu ma còn có thể nhẫn nại chờ đợi đến ngày mốt, càng không quan trọng, lúc ấy quận thành đã là tình thế tốt được tiếp viện tám phương, nhát là Linh Tê phái tiên sư thật sự đã đến. Lưu thái thú lại càng không lo lắng thé cục.
Cho nên nói a, thời điểm người đọc sách cùng đường, bắt đầu ngoan độc, nước xấu trong bụng có thể làm người ta chết đuối.
Cái này cũng là lần đầu tiên lão nhân chân chính nhìn nhận mưu chủ Lưu thái thú của mình, lão nhân chẳng những không thất vọng, ngược lại cảm thấy đáng uống sảng khoái một phen.
Chỉ tiếc cơ hội chỉ sợ không lớn.
Trước khi lừa công tử Lưu Cao Hoa đến cửa sau, lão nhân cùng Lưu thái thú từng nói một phen những lời tâm huyết.
Lưu Thái Thú nói thẳng nếu trường kiếp nạn của Yên Chi quận thành này, chết một hai trăm người sẽ kết thúc, hắn khẳng định có thể bỏ chạy sẽ bỏ chạy. Nhưng nếu là phải chết rất nhiều rất nhiều dân chúng vô tội, sẽ không chạy.
Lúc ấy người đọc sách một thân quan phục chỉ chỉ ngực mình, nói nơi này không làm được.
Còn nói hắn đọc nhiều sách thánh hiền như vậy, cùng chúng nó có thể nói là lão bằng hữu quen biết nhiều năm, nếu lần này sống tạm nhân thế, sợ là về sau sẽ không thể diện đi lật sách, không thể gặp lão bằng hữu này.
"Nếu đời này ta không đọc sách nữa, còn sống cũng còn có gì thú vị?"
Quan phụ mẫu Yên Chi quận cả đời chưa bao giờ trải qua chiến sự cùng khói thuốc súng, thời điểm nói xong những lời chân thành này, thật sự răng run lên, sắc mặt trắng bệch, hai chân lắc lư, che dấu như thế nào cũng không che dấu được.
Để cho lão phụ tá nhìn thấy rõ ràng.
Dùng tư thái loại người nhát gan thế này để nói những lời hùng hồn,
Ra vẻ rất buồn cười.
Nhưng mà lão phụ tá cười không nổi, cũng không cảm thấy buồn CƯỜi.
Có vài người đọc sách làm quan, cùng tú tài nho học nghèo khổ tự nhận có tài nhưng không gặp thời, xác thực không giống nhau lắm. Lão nhân đảm đương mã phu thu hồi suy nghĩ, giục nhanh hơn vó ngựa ra khỏi thành.
Lão nhân không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, đồ đệ bất hảo mình vụng trộm thu nhận kia, cũng không biết bỏ chạy đi đâu chơi rồi, tìm như thế nào cũng không thấy, chỉ cầu ngàn vạn đừng gặp rắc rối, lần này Yên Chi quận đại nạn, cũng không phải nàng có thể làm xằng bậy được.
Lão nhân lắc lắc đầu, bát đắc dĩ nói: "Giang hồ thủy hồn, sơn thượng phong đại, có nơi nào dễ sống a, kiếm miếng cơm ăn yên ổn, khó như vậy sao?"
Thành bắc Yên Chi quận có một tiệm gạo, mở đã hơn hai mươi năm, chủ nhân cửa hàng là một lão nhân cao cao gây gây, quanh năm trầm mặc ít lời, trong tiệm có hai người đi theo lão nhân cùng nhau cắm rễ quận thành, cũng không thích đùa giỡn nhưng thường xuyên đi Thành Hoàng các thắp hương, điều này làm cho hàng xóm láng giềng có thêm một ít hảo cảm, hơn nữa tiệm gạo bán gạo và sơn trân tạp hoá, hàng tốt giá mềm, cho nên làm ăn cũng không tệ lắm.
Hôm nay tiệm gạo có hai người ngoại hương tìm đến, một đôi vợ chồng trung niên nhìn hàm hậu chát phác. Cửa hàng đã đóng cửa không tiếp tục kinh doanh. Một chàng thiếu niên mà tiệm gạo cuối đông năm trước mới tuyển nhận, giải thích là thân thích phương xa của Mễ chưởng quây đến, cũng không ai cảm thấy kỳ quái. Thân thích nhiều năm như vậy không ghé thăm, sau khi gặp mặt tâm sự nhiều mới bình thường.
Sau khi cửa hàng đóng cửa, chủ nhân cửa hàng cùng vợ chồng hai người ngồi ở bên cạnh bàn, một bàn phong phú đồ ăn, hương thơm nức mũi, ba anh chàng trong tiệm xa xa chụm lại một chỗ cắn hạt dưa, hiển nhiên là không có tư cách ngồi xuống.
Nam tử đường xa mà đến đưa tay trực tiếp cầm lên một chân gà đầy mỡ, bắt đầu cắn xé, một tay cầm bầu rượu, thời điểm ngửa đầu đỗ rượu có thể văng ra một nửa.
Phụ nhân hơi nghiêng đầu qua, hai ngón tay nhéo da thịt nơi cằm, kéo nhẹ một cái, thế mà kéo xuống một tám da mặt mỏng manh, bị bà ném mạnh xuống bàn, lúc này mới dựa lưng vào ghé tựa, nặng nề thở ra một hơi,"Cái món đồ chơi chó má này, mang vào thật sự là bị tội, hô hấp cũng không thông thuận, thế mà còn phải mát ba mươi đồng tuyết hoa tiền..."
Xa xa ba anh chàng trong tiệm hít phải một hơi khí lạnh, phụ nhân vừa xé xuống lớp da mặt ngụy trang, bộ dạng thật sự là xáu!
Ba vị sư huynh đệ nhìn nhau cười, cảm thấy tắm da mặt ba mươi đồng tuyết hoa tiền, phụ nhân mua thật sự rất hời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận