Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 882: Đầu Tường Hai Người Tứ Cảnh Tan

Chương 882: Đầu Tường Hai Người Tứ Cảnh TanChương 882: Đầu Tường Hai Người Tứ Cảnh Tan
Chương 882: Đầu Tường Hai Người Tứ Cảnh Tam Chiến (3)
"Những đại gia tộc bên trong thành trì phương Bắc, mỗi nhà đều có kiếm quyết thượng thừa chân chính, kiếm quyết Trần gia có thể trọng cốt, kiếm quyết Đồng gia có thể tẩy tủy, Tề gia am hiểu luyện thàn, Trữ gia ma luyện kiếm phong bản mạng kiếm, Diêu gia trọng điểm kiếm khí hư thực, Nạp Lan gia kiếm quyết khí ý hỗ bù, đều tốt đến mức kiếm tu Hạo Nhiên Thiên Hạ không thể tưởng tượng được, nhưng mà mặc kệ như thế nào, nếu huynh học xong mười tám đình, huynh đến kiếm khí Trường Thành, sẽ nhanh thích ứng hơn, là chuyện tốt."
Trần Bình An nhếch miệng cười. Trữ Diêu thuận miệng hỏi: "Dựa theo thời gian để tính, huynh đã học được gân hai năm rồi nhỉ, mười tám đình đã đi xong mấy đình? Mười lăm, mười sáu? Ít nhất cũng nên qua mười hai đình nhỉ, sau đó thì sẽ không giống như trước đó, mỗi một đình sẽ có vẻ khó vượt qua hơn. Dù sao huynh cũng không phải người địa phương sinh trưởng ở Kiếm Khí Trường Thành, chậm một chút cũng rất bình thường. Một số bằng hữu bên cạnh ta, Gã Mập mắt tám tháng mới đi xong mười tám đình, Tiểu Đồng thiên phú tốt hơn một chút, chỉ nửa năm, còn lại vài người khác chênh lệch không nhiều từ chín tháng đến một năm, nhưng tỷ tỷ Tiểu Đổng có vẻ lợi hại, mới ba tháng mà thôi, chỉ là Đồng gia nhiều năm như vậy năm vẫn che che giấu giấu, không muốn tiết lộ chân tướng ra ngoài, người tuổi tác xêm xem ta, Kiếm Khí Trường Thành đi xong mười tám đình, đại khái có khoảng ba mươi người, cho nên lứa này của bọn ta, được coi là lứa tốt nhất trong vòng ba ngàn năm gân đây của kiếm khí Trường Thành, các trưởng bối đều nói chỉ cần cho chúng ta năm sáu mười năm, Yêu tộc kế tiếp ngàn năm, sẽ không thấy được đầu tường Kiếm Khí Trường Thành.”
Trần Bình An vẻ mặt dại ra.
Hắn đã nhiều lần trải qua ngàn khổ vạn khổ, mới miễn cưỡng phá được đình thứ bảy, có thể một hơi đi hết mười hai tòa khí phủ, sau đó bắt đầu đại tuyết phong sơn, sét đánh bát động, làm cho người ta cảm thấy hy vọng rất xa vời.
Sau khi Trữ Diêu phát hiện sắc mặt Trần Bình An, liền dừng lại câu chuyện, "Vậy không nói tới ta nữa.”
Trần Bình An dò hỏi: "Muội mất bao lâu?”
Trữ Diêu ngoài cười nhưng trong không cười, Ha ha."
Trần Bình An không muốn hết hy vọng, "Ha ha là bao lâu a2?”
Trữ Diêu nhịn nửa ngày, thấy Trần Bình An không có ý định bỏ qua, đành phải thành thật trả lời: "Chính là lâu như Ha ha' vậy đó, ta vừa nghe xong khẩu quyết mười tám đình là học xong luôn."
Trần Bình An ai thán một tiếng, láy hồ lô dưỡng kiếm, yên lặng uống một ngụm rượu, "Lúc trước lấy được Hám Sơn Quyền Phổ, học quyền là như thế này, hôm nay mười tám đình, luyện kiếm vẫn là như thế này, có phải cả đời ta đều không đuổi kịp muội hay không, vậy sao còn có thể trở thành đại kiếm tiên..."
Nhưng Trần Bình An không đợi Trữ Diêu nói cái gì, cũng đã tự mình nghĩ thông suốt,"Nhưng không sao, cơm phải ăn từng miếng từng miếng, người khác như thế nào, đều là người khác tốt, mình càng ngày càng tốt, tự mình biết là được rồi, cho dù chậm một chút cũng chẳng sao hết. Trước kia nhận lời muội luyện xong một trăm vạn quyên, lúc ấy ngay cả bản thân cũng không dám tưởng tượng đời này có thể đánh xong, kết quả nhanh như vậy mà chỉ còn lại có hai vạn quyền, về sau thế nào, ai biết được."
Trữ Diêu hỏi: "Người khác? !"
Trần Bình An nói sai lời, vẻ mặt xấu hồ, đành phải cười ha ha. Trữ Diêu suy nghĩ,"Vậy đi Kiếm Khí Irường Thành sớm một chút nha?"
Trần Bình An tháo ngọc bài bên hông xuống, do dự nói: "Nhưng mà hẳn là giờ tý đêm mai ta mới có thể nhập quan.”
Trữ Diêu đã nóng như nước sôi đứng dậy nói: "Huynh cát thứ đó đi, ta dẫn huynh đi qua đó, cái gì Giao Long Chân quân kia không phải đã nói có việc thì đi tìm bọn họ hay sao, Đảo Huyền sơn tự mình nói ra, sẽ không tiện đồi ý. Đi thôi."
Trần Bình An ở Đảo Huyền sơn vốn không có gì lưu luyên, nghĩ rằng luyện quyền ở Kiếm Khí Trường Thành sớm một chút cũng là chuyện tốt, đã thu hết toàn bộ đồ vật trên bàn vào giữa phi kiếm Mười Lăm, thời điểm Trữ Diêu lần nữa nhìn thấy chuôi phi kiếm bản mạng này, nhắc nhở: "Vừa là phi kiếm, vừa là phương thốn vật, rất khó có được, phải quý trọng."
Đến ngay cả Trữ Diêu cũng cảm thấy là vật "khó có được", khẳng định không phải giá trị liên thành bình thường, Trần Bình An gật gật đầu, nhớ kỹ.
Trần Bình An đi nói một tiếng cùng Kim Túc, nói muốn đi Kiếm Khí Trường Thành trước.
Vị quế hoa tiểu nương kia đứng ở cửa phòng mình, trăm mối cảm xúc ngồn ngang, cuối cùng nàng mỉm cười cáo biệt Trần Bình An cùng vị Trữ cô nương kia.
Rời khỏi khách sạn Quán Tước bên Tróc Phóng Độ, Trữ Diêu mang theo Trần Bình An đi tới chân núi Cô Phong, kết quả tiểu đạo đồng đã ngồi vững chiếc ghế thứ hai ở Đảo Huyền sơn, thoáng nhìn ngọc bài thông quan không hợp quy củ của thiếu niên, lại nhìn tiêu nha đầu chường ra bộ mặt thần thái thiên kinh địa nghĩa, tiểu đạo đồng tức giận đến mức nhảy lên khỏi bồ đoàn, cũng may Trần Bình An đã bắt đầu giải thích: "Vị tiên trưởng này, ban nãy chúng ta ở Lôi Trạch Thai bên kia, gặp gỡ Giao Long Chân quân nói với Trữ cô nương, sư tôn của lão Chân quân đã ban hạ pháp chỉ, có thể ngoại lệ cho Trữ cô nương. Nếu tiên trưởng lo lắng, có thể cùng lão Chân quân thương lượng một phen, nếu thật sự không được, vậy đêm mai ta sẽ đi qua cánh cửa này."
Tiểu đạo đồng liếc mắt nhìn Trần Bình An,"Ngươi là ai a, tình lang của tiểu cô nương này?" Trần Bình An chỉ nháy mắt, không nói lời nào, giả ngu cùng tiểu đạo đồng.
Tiểu đạo đồng trong lòng mặc niệm, hàn huyện một chút cùng Giao Long Chân quân dựa theo bối phận xem như sư điệt của hắn, lại lếc mắt đánh giá Trữ Diêu cùng Trần Bình An lần nữa,"Các ngươi có thể quá quan đi Kiếm Khí Trường Thành.”
Nếu đã quyết định chủ ý, tiểu đạo đồng sẽ không tiếp tục khó dễ hai người, hắn đặt mông ngôi trở lại bồ đoàn, đại khái là cảm thấy tiểu cô nương kia rất đáng giận, dứt khoát ngửa đồ người ra sau, tay chân mở ra, tùy tiện nằm ở trên bồ đoàn, sau đó mở ra bản Đạo gia điển tịch kia, úp lên trên mặt mình, nhắm mắt làm ngơ. Trữ Diêu đưa tay cầm Trần Bình An, nhẹ giọng nói: "Nhớ kỹ, sau khi bước vào Kiếm Khí Trường Thành, bị nước biển kiếm khí chảy ngược khí phủ là chuyện bình thường, huynh không được lo lắng, càng nôn nóng khí cơ lại càng loạn, chỉ biết sẽ hỏng bét."
Trần Bình An gật đầu nói: "Đã hiểu, ta coi như là đang kéo phôi, chỉ cần tâm ồn, tất cả sẽ ồn."
Trữ Diêu trắng liếc mắt một cái,"Đồ chân đất!"
Trần Bình An cười cầm tay nàng.
Trữ Diêu nhanh chân hơn, nắm tay Trần Bình An vội vàng bước vào đại môn mặt kính.
Hán tử ôm kiếm ngồi trên cọc buộc ngựa chậc chậc lấy làm kỳ,"Đám nhóc trẻ tuổi bên kia, nhắm chừng sẽ phát điên không ít a. Những đãi ngộ ké tiếp dành cho tiểu tử ngốc này, khẳng định không thể tốt hơn so với Yêu tộc."
Tiểu đạo đồng đầu bị quyển sách bao trùm rầu rĩ nói: "Tuy ta không thích tính tình khó ưa của tiểu nha đầu kia, nhưng nhìn thấy cô ấy bị một tiểu tử không ra gì lừa tới tay, vẫn là có chút đau lòng a. Một người trên trời một người dưới đát, hai người này làm sao có thể ở bên nhau? Không phải chấm loạn uyên ương phổ ư, ai kéo dây tơ hồng? Đứng ra, ta nhất định đâm chết lão tử gà mờ này, ừm, trước tiên đâm cho chết khiếp, lưu lại nửa cái mạng để ta mắng hắn đến chét."
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận