Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1660: Mài Kiếm Khi Không Luyện Kiếm (10)

Chương 1660: Mài Kiếm Khi Không Luyện Kiếm (10)Chương 1660: Mài Kiếm Khi Không Luyện Kiếm (10)
Lão tú tài thản nhiên ném một nắm đá xuống đất, lẩm bẩm: "Ngươi cho rằng gã đạo sĩ thối lỗ mũi trâu của Quan Đạo quan kia tặng không cây dù Đồng Diệp sao? Dòng sông thời gian ba trăm năm đó hắn cho đệ tử quan môn của ta nhìn miễn phí. Đó là bụng chứa dao găm, dụng tâm hiểm ác đấy."
Thần nhân Kim Giáp mỉa mai: "Còn không phải do ngươi chuốc khổ."
Lão tú tài chửi bậy: "Ngươi ngoại trừ có mấy cái sức mạnh tàn bạo ra thì không biết cái rắm gì cả."
Thần nhân Kim Giáp thở dài: "Vậy nếu ngươi rời khỏi Tuệ Sơn, không phải Á Thánh sẽ phái người gửi lời tìm ngươi đến Văn Miếu để nói chuyện tâm tình sao?"
Lão tú tài lắc vai, nói một cách tự hào: "Ha ha không đâu không đâu, ta sẽ phải đợi thêm thời gian nữa, coi làm gì được ta?”
Thần nhân Kim Giáp liếc nhìn Lão tú tài, do dự một lát rồi hỏi: "Về kiếm phôi hình thỏi bạc kia, có phải lúc trước ngươi đã biết nhân quả rồi?"
Lão tú tài thu lại thân sắc, gật đầu: "Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."
Thần nhân Kim Giáp mỉm cười: "Ngươi có một tấm lòng rộng lớn."
Lão tú tài cười khẩy: "Nếu ta không có tấm lòng rộng lớn, sao dung túng cho nhiều kẻ đọc sách giả mạo trong thế giới rộng lớn này được?"
Thần nhân Kim Giáp hỏi: "Tề Tĩnh Xuân đã hoàn toàn biến mất, ngươi thật sự không sợ đệ tử bế quan không thừa nhận ra ngươi là tiên sinh, sẽ đi lạc lối sao?"
Lão tú tài đột nhiên đứng dậy, sải bước đến chỗ Thần nhân Kim Giáp đang ngồi khoanh chân, một đứng một ngồi, đúng lúc để cho ông ta dùng ngón tay đánh vào đầu người kia, chọt chọt rồi chửi: "Ngươi có thể sỉ nhục học vấn và tu vi của ta, nhưng ngươi không thể sỉ nhục mắt nhìn thu nhận đệ tử của ta!"
Thần nhân Kim Giáp bị chọt vào mũ sắt hơn chục lần một mạch, dửng dưng nói: "Ngươi chọt nữa thử xem?” Lão tú tài chọt thêm cái nữa thật sau đó lập tức nhảy lùi lại nghiêm túc nói: "Tự ngươi nói đó nha, không nên trách ta."
Thần nhân Kim Giáp thở dài, quay đầu lại, lần đầu tiên cầu xin: "Coi như ta cầu xin ngươi, ngươi mau cút ra khỏi Tuệ Sơn của ta được không?"
Lão Tú tài tức giận vô cớ nói: "Cầu xin người ta mà có ích thì ta còn cần trốn trong nhà ngươi sao? Hả? Nếu vậy thì từ lâu ta đã quỳ khấu đầu lạy tạ, chấp tay thi lễ với lão đầu tử và Lễ Thánh! Có ích chăng?"
Thần nhân Kim Giáp quay đầu lại,'Có bực tức cũng đừng xả lên người ta."
Lão tú tài xoa xoa tay cười nói: "Nếu không coi ngươi như bao cát, không lẽ ta thật sự đi tìm lão đầu tử với Lễ thánh gây chuyện sao? Ta không ngốc."
Thần nhân Kim Giáp đã không thể chịu đựng được nữa, từ từ đứng dậy, trong tay có thêm một thanh kiếm khổng lồ, không nghĩ tới lão tú tài lại ngã xuống đất mà ngủ: "Ai da, thôi diễn một chút đúng là hao phí tâm lực, mệt chết người ta mà, ta sẽ chợp mắt một lát, nếu ta ngáy thì ngươi ráng chịu đựng chút nha."
Thần nhân Kim Giáp hít sâu một hơi, lại ngồi xuống chỗ ngồi ban đầu, im lặng hồi lâu, hỏi: "Ngươi thật sự bỏ mặc đại tế tửu ở bên ngoài cửa chính Tuệ Sơn uống gió tây bắc sao."
Lão tú tài quay lưng về phía vị sơn nhạc đại thần này, ngáy ngủ, hai tay véo ngón tay không ngừng, cũng không quên nhắc nhở người cao to kia: "Ta đã ngủ rồi, cho nên ngươi hỏi ta ta không trả lời, về tình có thể hiểu được."
Biển mây mênh mông.
Nó có thể tráng lệ hơn bất kỳ màn trời nào trong Hạo Nhiên thiên hạ, hoặc thậm chí bao la rộng lớn hơn cả bốn thiên hạ.
Một người phụ nữ cao lớn, một tay cầm chiếc ô giấy dầu Đồng Diệp, tay kia cầm kiếm trên cây cầu vàng.
Thanh kiếm chống vào lan can cây cầu dài màu vàng, từ mũi kiếm chiếu ra một ánh sáng rực rỡ như ánh mặt trời.
Giống như mũi kiếm luôn được mài giũa.
Không phải cô ấy không thể ra ngoài.
Chỉ là vài năm trước, một người đàn ông sắp chết đứng trên cây cầu vòm vàng này, nói với cô ấy những lời xuất phát từ tận đáy lòng.
"Viên đá mài kiếm tốt nhất trên thế giới không phải là trảm long đài."
"Đối với những người lương thiện và đạo đức, đó là những ý niệm tà ác trong phần thuần khiết nhất của trái tim con người. Ngược lại cũng vậy, chúng đều có thể được mài giữa thành tâm kiếm thuần khiết nhất. Mấy ngàn kiếm tu của Kiếm Khí trường thành, thiện ác đều không chắc chắn, kiếm khí vẫn như cầu vồng, chính là minh chứng."
"Trước khi Trần Bình An trưởng thành, nhiều nhất chỉ có thể sử dụng kiếm một lần. Một lần, chừng mực vừa phải. Hơn nữa ta hy vọng rằng lần này, càng chậm càng tốt, tốt nhất là sau khi kết đan, trước Ngọc Phác. Sau đó thì không có giá trị."
"Nếu có lần thứ hai, thì sẽ không phải là một đại tế tửu của học cung nào đó hoặc phó giáo chủ của Văn miếu, hoặc là Á Thánh đã trở về Hạo Nhiên thiên hạ."
Nho sĩ với đôi tóc mai sương trắng, đưa tay chỉ lên bầu trời: "Quy củ của Lễ Thánh là lớn nhất, cũng vững chắc nhất. Một khi ông ta lộ diện..."
"Có sợ hay không, có xứng đáng hay không, vốn không giống nhau. Cho nên khẩn cầu tha thiết tiền bối vẫn nên suy nghĩ thêm, suy xét lại."
Sau những lời này, còn có lời nào khác nữa.
Một trong số đó khiến trái tim cô rung động nhất.
"Lúc đó tiên bối đã chọn Trần Bình An, người không ác cảm cũng không có có thiện cảm để làm chủ nhân mới, tất nhiên chỉ là vì Tê Tĩnh Xuân ta đã thuyết phục được tiền bối, đi đặt cược vào một phần một vạn đó. Nhưng tiền bối thật sự không muốn đích thân xác định xem, Trần Bình An rốt cuộc có xứng đáng với tất cả hy vọng mà tiền bối đã giao phó hay không, cho dù là trăm năm ngàn năm, rồi lại qua vạn năm nữa, cũng sẽ không thất vọng?!"
Hai câu tiếp theo khiến cô ấy hơi động lòng, hơn nữa còn bộc lộ cảm xúc.
"Lúc đó tiền bối chắc chắn không nghĩ quá nhiều. Nhưng tiền bối phải biết rằng, trong sâu thẳm nội tâm Trần Bình An, hắn ôm hy vọng nhiều hơn so với bất kỳ ai trong việc chứng minh bản thân chưa bao giờ khiến Tề Tĩnh Xuân ta và người thất vọng."
"Sợ rằng đến lúc đó, Trần Binh An đã thất vọng về bản thân mình rồi."
Nghĩ đến điều này, người phụ nữ cao lớn nhẹ nhàng ấn thanh trường kiếm trong tay, mũi kiếm lẫn một phần lớn thân kiếm đã trực tiếp đóng đỉnh vào lan can của cây cầu hình vòm màu vàng kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận