Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 954: Nhân Gian Không Thú Vị, Chi Bằng

Chương 954: Nhân Gian Không Thú Vị, Chi BằngChương 954: Nhân Gian Không Thú Vị, Chi Bằng
Chương 954: Nhân Gian Không Thú Vị, Chi Bằng Không Đến (1)
Trên Giáo võ tràng, Trần Bình An mắt thấy núi cao từ thiên thượng đấu đá mà đến, không có nửa điểm sợ hãi, lúc trước ở tổ trạch Tôn thị Lão Long thành, biển mây giao long mãnh liệt đập xuống, khí thế so với phần tiên gia thần thông này không hề kém chút nào, không phải hắn cũng đã ra quyền?
Khí cơ sinh sôi, mênh mông cuồn cuộn
Quyền ý dạt dào hùng hồn, tin tưởng vững chắc một quyền có thế phá vạn pháp.
Chiếc pháp bào màu vàng, phiêu diêu bồng bằnh, phụ trợ thiếu niên ngõ Nê Bình, lần đầu tiên trong cuộc đời giống như một thần tiên trên núi đến thẻ.
Quyền thứ mười một, cực nhanh.
Quyền ý của Thần nhân Lôi Cổ thức, chỗ cường đại thực sự chính là nằm ở người ra quyền chỉ cần ra thể phách thần hồn có thể chịu đựng được thống khổ kịch liệt mà phần khí cơ lưu chuyển trong cơ thể kia mang đến, thành công đánh ra một quyền mới, vậy có thể từng quyền từng quyền tích lũy thêm, rung núi sâập thành. cũng không phải kẻ si nói mộng!
Trần Bình An một quyền đánh cho tòa núi cao "Linh lung” to như ốc xá kia đổ lui về mấy trượng.
Không nói hai lời, lại là ầm ằm dậm chân một cái, một quyền hướng về phía trước.
Lão nhân đội mũ cao sắc mặt ngưng trọng vài phần, không còn mang tâm lý trêu đùa nữa, mặc niệm pháp quyết, khép lại hai ngón tay liên tiếp quẹt xuống bốn lần ở phụ cận Ngũ nhạc quan.
Cho dù sẽ tốn hao đi không ít linh khí, chiếc mũ Ngũ nhạc quan trên đầu này cũng sẽ tạm thời mất đi thần thông, hắn cố ý muốn một hơi hăng hái giết chết thiếu niên vướng chân vướng tay này.
Thân là mọi sự không cầu người, cũng là sơn trạch tán tu không có núi để có thể dựa vào, đây là món pháp bảo duy nhất của lão nhân đội mũ cao, lấy được ở bên trong bí cảnh, vì độc chiếm vật áy, lúc chia của đã bạo khởi giết người, giết chết huynh đệ cùng nhau vào sinh ra tử, khi người sau chết, cầu xin hắn chăm lo tốt cho con cháu nối dòng của mình, cam đoan bọn họ hưởng thụ trăm năm vinh hoa thế tục, lão nhân gật đầu đáp ứng, chỉ là sau khi quay về đã đem một tòa phủ đệ hơn trăm nhân khẩu, dùng chút thủ đoạn nhỏ, lặng yên không một tiếng động toàn bộ diệt cỏ tận góc.
Lúc trước bị Kim Đan Thái Bình Sơn trẻ tuổi đuổi giết vạn dặm, chiếc Ngũ nhạc quan giá trị liên thành vẫn như cũ bảo tồn hoàn hảo, tổn hại không nghiêm trọng lắm, hơn nữa trải qua trăm năm tu sửa, đã khôi phục phẩm tướng đỉnh phong, chỉ tiếc lão nhân đã lật xem điển tịch vô số, vẫn không tìm được căn bản của Ngũ nhạc chân hình đồ vẽ trên Ngũ nhạc quan, khiến cho lão nhân nhiều nhất chỉ có thể phát huy ra một nửa công hiệu pháp bảo, thật là chuyện ăn năn cực kỳ, bằng không lúc trước cùng vị tiểu vương bát đản Thái Bình Sơn gặp nhau ngõ hẹp, đến cùng là ai đuổi giết ai còn chưa biết được.
Hai tòa núi cao xếp chồng lên nhau, khí thế rơi xuống nhanh như sắm đánh.
Trần Bình An tấn mãnh đánh ra quyền thứ mười ba, chỉ đánh tới dưới tòa núi cao khiến nó bị đầy lên trên hơn một trượng.
Rất nhanh thôi lại có một ngọn núi cao áp chế.
Là núi cao nặng, chiếm cứ ưu thế, hay là quyền pháp cao, càng thêm vô địch?
Ngũ nhạc quan trên đỉnh đầu lão nhân, đã ảm đạm không ánh sáng, cũng không còn tiếng thông reo chim hót du dương.
Trần Bình An khí huyết cuồn cuộn, chưa xuất hiện dấu hiệu suy kiệt, nhưng mà Trần Bình An cũng không muốn mình bị ba tòa núi cao này vây khốn, trời mới biết lão nhân còn có bí pháp sơn thượng gì, thừa dịp quyền ý Thần Nhân Lôi Cổ thức dẫn dắt, tạm thời có thể ngẫu đoạn tỉ liên (1), vì thế liền chuẩn bị rút lui khỏi giáo võ tràng, di chuyển chiến trường, sau đó nhanh chóng đánh ra quyền thứ mười bốn. (1) Nghĩa là ngó sen đứt rồi thì sợi tơ vẫn còn.
Nhưng mà Trần Bình An đã chuẩn bị sẵn sàng Phương thốn phù, kinh ngạc phát hiện ở bên trong bóng râm núi cao áp đỉnh, giống như đặt mình vào trong cho một nơi Lục Đài gọi là "vô pháp chi địa", Phương tắc phù máy lần đại chiến đều lập được kỳ công, đúng là không có chút phản ứng.
Bát đắc dĩ, Mùng Một Mười Lăm hai thanh phi kiếm trong hồ lô, một trái một phải tản ra, cao cao lược trong biển mây.
Trần Bình An đành phải đánh ra quyền mới, đánh cho khí thế núi cao ha xuống hơi hơi ngưng trệ, sau đó vọt tới trước, ý đồ rời khỏi nơi bóng râm núi cao bao phủ.
Lão nhân đội mũ cao cười ha ha,"Muốn chạy ư? !"
Một chưởng áp xuống phía dưới, tòa núi cao thứ tư nện xuống.
Bón ngọn núi chồng lên nhau, oành đùng đùng đập tới hướng đỉnh đầu Trần Bình An, hơn nữa Giáo võ tràng dưới "Chân núi", bị linh khí mênh mông trấn áp, khiến cho Trần Bình An phi người về phía trước bị chậm đi vài phần.
Thiếu niên kim bào quyền pháp kinh người kia, cuối cùng bị núi cao trần áp thành công.
Sau khi thực hiện được ý đò, lão nhân đội cao quan hơi hơi kinh ngạc,"Khi nào thì thuần túy vũ phu cũng có thể sai sử phi kiếm bản mạng?"
Núi cao thường thường làm bạn cùng nước chảy.
Lão nhân cảm giác được hai thanh phi kiếm phá không tới, lại từ trên Ngũ nhạc quan "hái xuống" hai dòng nước sông, sau khi hiển hóa, cuối cùng bằng vòng eo nhỏ của nữ tử, một cái đục ngầu ố vàng, một cái xanh biếc trong suốt, quay chung quanh bốn phía bồ đoàn của lão nhân, cuồn cuộn mà chảy. lần lượt đỡ thế công sắc bén của hai thanh phi kiếm, bọt nước văng khắp nơi, phân lượng nước sông không ngừng giảm bớt.
Lão nhân đội mũ cao vẫn chú ý nhiều hơn tới Giáo võ tràng kia.
Giờ phút này biển mây cách xa mặt đất không quá hai mươi trượng.
Bồ đoàn mà lão nhân đang ngồi hầu như muốn chạm đến đỉnh tòa núi cao thứ tư, tầm nhìn bị che lấp, lão nhân đội mũ cao liền đưa ra một ngón tay, gõ một cái ở chỗ mi tâm, mặc niệm một tiếng khai, bên trong mi mắt, đầu tiên là tối đen một mảng. sau đó giống như mây mù màn đêm tán đi, lộ ra hình dáng minh nguyệt, thiên địa rõ ràng, tàm mắt lão nhân đội mũ cao thành công xuyên thấu qua bốn ngọn đại sơn chồng lên nhau, thấy được bóng người thiếu niên kim bào kia.
Nhóc con khá lắm, giống như con cá chạch, còn muốn trốn đi!
Thiếu niên kia đầu tiên là cúi đầu xoay người, dùng bả vai gánh đỡ núi cao, bôn tấu về phía trước, khi tòa đại sơn trầm xuống, thiếu niên sau đó dứt khoát cong thắt lưng như mèo rồi vọt tới trước, dùng lưng cõng lấy núi cao, chiếc pháp bào màu vàng trên người hắn, phát huy ra thành quả khiến lão nhân cảm tháy kinh diễm, cứng rắn giúp thiếu niên thắng được khoảng thời gian chỉ mành treo chuông quý giá, khiến cho thiếu niên có thể ở trong khoảnh khắc núi cao chỉ còn cách mặt đất Giáo võ tràng có bốn thước, quay cuồng một cái, khó khăn tránh thoát kết cục bị đại sơn nghiền áp thành thịt nát.
Lão nhân đội mũ cao trong lòng cười lạnh không thôi, đạo cao một thước ma cao một trượng, sẽ chờ giờ khắc tiểu tử ngươi tưởng lầm đã chạy thoát thân này.
Vẫn vận sức chờ phát động tòa núi cao thứ năm, chính là ngọn núi Trung Nhạc có địa vị được tôn sùng nhát, y hi có thể thấy được thế núi hiểm trở của chân thân bản thẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận