Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1356 - Quân Tử Cứu Và Không Cứu (6)



Chương 1356 - Quân Tử Cứu Và Không Cứu (6)




Mặc dù là quân tử thi ân không cầu báo đáp, cũng rất khó cam đoan là kết quả tốt, bởi vì tiểu nhân là ân đấu thóc thù đấu gạo.
Vị nữ quỷ được một khoản tạo hóa to lớn này, chưa chắc bụng dạ xấu bao nhiêu, nói không chừng còn từng là một âm vật bản tính không tệ, chỉ là lòng người đủ thứ nhỏ bé như hạt cải, sau khi bị ngoại vật mở rộng vô số, một số tỳ vết nào đó sẽ lớn như cái ki hót rác.
Tài đức không xứng địa vị, đó là mầm tai họa nhà cao cửa rộng sụp đổ trong sớm chiều.
Tâm thần Thạch Nhu phập phồng bất định, kết quả sau khi mở ra con ngựa giấy kia, thân hình khẽ run.
Thạch Nhu nắm tay, nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, run giọng nói với Trần Bình An: “Nô tỳ biết sai rồi. Nô tỳ bây giờ gọi thổ địa công lên cho chủ nhân, hỏi đến tột cùng?”
Đối với chuyển biến đông cứng của Thạch Nhu, Trần Bình An cũng không tức giận gì hết, gật đầu nói: “Hồ yêu đã đã tới bên này, khiêu khích trước, ngươi sức lệnh thổ địa công ra cũng không sao.”
Thạch Nhu thu hồi tờ giấy kia vào trong tay áo, sau đó chân đạp Cương Bộ, hai tay bấm tay niệm thần chú, khi bước đi, từ chỗ mi tâm, cùng huyệt Dũng Tuyền lòng bàn chân Đỗ Mậu bộ thể xác tiên nhân này, lần lượt bắn ra một luồng ánh sáng vàng rạng rỡ cùng một mảng âm sát chi khí, ở trong lòng Thạch Nhu mặc niệm một câu cuối cùng của pháp quyết “Khẩu xuy trượng đầu tác lôi minh, nhất cước đọa địa ngũ nhạc căn”, cuối cùng dậm mạnh một cái, trên mặt đất tiểu viện có đồ án phù lục cổ xưa chợt lóe rồi biến mất.
Thạch Nhu hít sâu một hơi, lui vài bước.
Sau đó mảng đất kia trước người nàng, như sóng nước phập phồng, đột nhiên bật ra một bà lão quần áo tả tơi, ngã nhào dưới đất, chỉ thấy đầu bà lão đội một vòng liễu xanh biếc, chung quanh cổ, cổ tay mắt cá chân, bị năm sợi dây thừng màu đen trói buộc, thít ra năm dấu vết rất sâu.
Bà lão không đứng nổi, cuộn mình dưới đất, ngẩng đầu nhìn về phía Thạch Nhu đã kéo bà ta ra từ nhà giam, đau khổ cầu xin: “Khẩn cầu vị tiên sư thần thông quảng đại này cứu Sư Tử viên!”
Sắc mặt Thạch Nhu lạnh lùng, nói: “Ngươi bái lầm Bồ Tát rồi.”
Bà lão đầu đội vòng liễu xoay cổ, thoáng động đậy, sợi dây thừng kia chỗ cổ liền thít chặt thêm vài phần, bà ta lại hoàn toàn không để ý, cuối cùng thấy được người trẻ tuổi áo trắng đeo kiếm, “Tiểu tiên sư, xin ngươi mau cứu Liễu Thanh Thanh con gái nhỏ của Liễu Kính Đình, nàng hôm nay bị hồ yêu kia thi triển yêu thuật, bị ma quỷ ám ảnh, không phải là thật lòng yêu con hồ yêu kia! Con đại yêu này, đạo hạnh cao thâm không nói, hơn nữa thủ đoạn cực kỳ âm độc, là muốn hấp thu toàn bộ hương khói văn vận của Liễu thị, chuyển đến trên người Liễu Thanh Thanh, đây vốn là hành vi tà đạo không hợp pháp lý, Liễu Thanh Thanh một thiếu nữ phàm tục phu tử, sao có thể thừa nhận nổi những thứ này...”
Bà lão đã bị sợi dây thừng đen không ngừng co rút lại thít tới mức nói không ra lời, chỉ là cành liễu vòng hoa đỉnh đầu sau khi một chiếc lá liễu xanh biếc héo rũ điêu linh, sắc mặt bà lão lại chuyển biến tốt lên vài phần.
Trần Bình An vẫn chưa chặt đứt mấy sợi “thừng trói yêu” kia, hỏi: “Nhưng ta lại biết hồ yêu nhất mạch, đối với chữ tình là tôn thờ nhất, đại đạo không rời chữ này, con hồ yêu kia đã là dòng Địa tiên, theo lý thuyết lại càng không nên làm việc quái đản như thế, chuyện này nên giải thích thế nào?”
Bà lão thân là thổ địa phương này lắc đầu nói: “Không dám dối tiên sư, ta cũng không biết vì sao, nghĩ mãi không hiểu. Nhưng Sư Tử viên phong thuỷ biến hóa, không thể làm giả! Lứa con cháu đời này của Liễu thị, con trai thứ hai của Liễu Kính Đình vốn có hi vọng rạng rỡ cửa nhà nhất, đã hoàn toàn đoạn tuyệt con đường làm quan, mà tổ ấm cùng âm đức Liễu thị dày nặng, càng có tổ tiên may mắn làm việc ở dưới đất, Liễu Thanh Sơn như thế nào cũng không nên chịu tai bay vạ gió này...”
Bà lão lần nữa không thể mở miệng nói chuyện, lại có một cái lá liễu khô vàng, tan thành mây khói.
Trần Bình An và Chu Liễm liếc nhau, người sau nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu bà lão không giống nói dối.
Vỗ hồ lô dưỡng kiếm, lại chỉ lướt ra phi kiếm Mùng Một như cầu vồng, lần lượt chặt đứt năm sợi dây thừng trói buộc bà lão.
Kiếm linh để lại ba khối Trảm Long Đài, cho Mùng Một Mười Lăm hai tiểu tổ tông ăn no nê hai khối trong đó, cuối cùng còn lại đá mài kiếm mỏng như lát cắt, mới bán cho Tùy Hữu Biên.
Hôm nay trình độ sắc bén của hai thanh phi kiếm đã vượt xa ngày xưa.
Bà lão như được đại xá, nơm nớp lo sợ đứng lên, cảm động đến rơi nước mắt nói: “Lúc trước lão hủ mắt mờ, ở đây bái kiến kiếm tiên tiền bối!”
Trần Bình An lắc đầu nói: “Không cần khách khí như vậy.”
Bà lão đột nhiên quỳ xuống đất không dậy, khóc không thành tiếng nói: “Khẩn cầu kiếm tiên tiền bối mau mau thay trời hành đạo. Tiền bối đã có thể cứu được lão hủ, lại có đại tông sư hỗ trợ, càng là kiếm tiên một kiếm có thể phá vạn pháp, cứu Sư Tử viên chỉ là hành động tùy tay...”
Trần Bình An đang muốn nói chuyện.
Bà lão ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn, vẻ mặt bi thương, “Liễu thị bảy đời, đều là trung lương, tiền bối chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn thư hương môn đệ này hủy hoại chỉ trong chốc lát, chẳng lẽ nhẫn tâm đại yêu kia nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật?!”
Chu Liễm nhíu nhíu mày. Bà lão và người đưa hương kia, việc cầu xin giống hệt nhau, chỉ là phương pháp thì cách biệt một trời một vực.
Thạch Nhu cũng sinh ra cảm giác không vui.
Trong chuyện này, lão nhân lưng còng cùng diễm quỷ diễm quỷ trái lại không khác gì nhau.
Bà lão phành phành dập đầu mười mấy lần, lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trần Bình An, “Khẩn cầu kiếm tiên ra tay, ngăn cơn sóng dữ, chém giết đại yêu! Con em Liễu thị tất nhiên sẽ ghi khắc đại ân, từ nay về sau đời đời kiếp kiếp, tôn thờ hương khói kiếm tiên tiền bối!”
Chu Liễm sắc mặt âm trầm, đang muốn nói chuyện, Trần Bình An hướng lão khoát tay.
Trần Bình An đưa tay đi đỡ bà lão, “Đứng lên mà nói.”
Bà lão lại đẩy ra cánh tay Trần Bình An, sau đó tiếp tục dập đầu, “Kiếm tiên tiền bối nếu không ra tay, cái thân nho nhỏ này của lão hủ chết không đáng tiếc, cứ như vậy dập đầu đến chết cho xong.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận