Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1072: Qua Núi Qua Nước, Gặp Diêu Mà í

Chương 1072: Qua Núi Qua Nước, Gặp Diêu Mà íChương 1072: Qua Núi Qua Nước, Gặp Diêu Mà í
Chương 1072: Qua Núi Qua Nước, Gặp Diêu Mà Dừng (1)
Không biết có phải ảo giác hay không, Tào Tình Lãng luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, trước kia là đại giang đại hà, chậm rãi mà đi, hôm nay là khe nước trong núi ào ào chảy, thậm chí sẽ làm người ta nghe được tiếng nước chảy.
Trong cái chớp mắt, thu đi đông đến, lập tức nghênh đón tuyết đầu mùa năm nay, hơn nữa vừa rơi đã rơi như lông ngỗng, khiến Tào Tình Lãng tỉnh lại lúc sáng sớm, ngồi ở trên giường nhìn về phía tuyết lớn mờ mịt ngoài cửa số ngắn ra không dám tin, mặc quần áo xỏ giày nhanh chóng đây cửa ra, chuyện thứ nhất, chính là muốn nói với người kia, có tuyết lớn rồi, chỉ là nhìn cửa của căn nhà bên đó, Tào Tình Lãng gãi gãi đầu, rốt cuộc nhớ lại người kia đã rời khỏi rất lâu, nhưng hắn vẫn thường xuyên cảm thấy, người nọ tựa như đang ngồi ở trên băng ghế nhỏ trong sân, sáng sớm cũng tốt, nửa đêm cũng thế, vừa ra khỏi cửa sẽ có thể thấy hắn, nói cũng không nhiều, chỉ cười nhìn về phía mình.
Hy vọng là tuyết rơi điềm báo năm được mùa. Tào Tình Lãng nâng tay lên hà hơi, có chút lạnh, phải mặc thêm bộ quần áo, nên rúc về phòng. Sau khi mặc thêm, đoan đoan chính chính, ngồi ở trước một cái bàn gỗ nhỏ cha tự tay làm, mở ra một quyên sách, bắt đầu đọc diễn cảm văn chương thánh hiền.
Ở thời điểm cuối thu, học thục bên kia đã thay một vị tiên sinh dạy học, càng thêm nghiêm khắc, giống như học vấn lớn hơn một chút, đạo lý nói rất rõ ràng minh bạch, dù là bạn học không thích đọc sách nhất ở học thục cũng nghe hiểu được, rất lợi hại.
Tào Tình Lãng học thuộc sách xong, chà chà tay cho ấm, có chút lo lắng, tiền dư trong nhà không nhiều nữa.
Sau khi cha mẹ qua đời, quan phủ cho một khoản tiền trợ cấp, nhưng không cho nó trong một lần, nha môn mỗi tháng đều sẽ đúng hạn cầm tiến tới, giao tới tận tay nó.
Tào Tình Lãng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nha môn làm việc đều là như vậy, hơn nữa nó không có cha mẹ, ở kinh sư Nam Uyên quốc lại không có người thân quen, trước kia muốn ăn cái gì, mua cái gì đều chỉ cần nói một tiếng với trưởng bối, bây giờ cần nó tự mình tính toán tỉ mỉ, mỗi một đồng tiền đều tiêu rất cần thận, loại tư vị này không dễ chịu, nhưng không có cách nào cả, dù sao cũng phải sống.
Cũng may lúc mình khó khăn nhất, người kia đang ở trong nhà, khiến Tào Tình Lãng cô đơn giữ tòa nhà này lặng lẽ có chút nhớ nhung.
Tào Tình Lãng thay một đôi giày da hoãng thích hợp ra ngoài thời tiết mưa tuyết, chỉ là lúc xỏ giày, Tào Tình Lãng bật khóc lên, đây là giày mẫu thân mua hôm ở ba mươi tết, năm nay thì sao?
Cũng may Tào Tình Lãng rất nhanh thôi đã thu hồi được cảm xúc. đi tới phòng bếp bên kia tùy tiện lót dạ chút, rồi chuẩn bị rời nhà đi tới học thục, chỉ là lúc ở trong phòng sắp xếp sách vở, Tào Tình Lãng có chút suy nghĩ xuất thần, người nọ đã nói có rảnh sẽ làm hòm trúc nhỏ cho nó. Trên sách nói quân tử thủ tín, một lời nói đáng giá ngàn vàng, như vậy hắn hẳn là thật sự có việc đi gấp, cũng không biết lần sau gặp mặt, là khi nào.
Tào Tình Lãng cầm lấy một chiếc dù giấy dầu, đeo bọc hành lý đi ra khỏi sân, kinh ngạc phát hiện một vị người quen đi qua ngoài cửa sân, chính là Chủng phu tử của học thục, một dòng họ rất kỳ quái. Lão phu tử mặc bộ áo sam xanh, tay cũng cầm ô giấy dầu, gặp được Tào Tình Lãng, dừng bước, hỏi: "Khéo như vậy, ngươi ở chỗ này?”
Tào Tình Lãng muốn buông dù, chắp tay hành lễ với Chủng phu tử ngẫu nhiên đi ngang qua cửa nhà, Chủng phu tử xua tay nói: "Không cần, đang có tuyết lớn."
Chủng phu tử học vấn sâu, nhưng lúc truyền đạo giải thích nghi hoặc rất nghiêm túc, mọi người đều rất sợ hắn, Tào Tình Lãng cũng không ngoại lệ, chỉ là so với bạn học thì tôn kính càng nhiều hơn mà thôi. Cho nên vị tiên sinh học thục này nói không cần vái chào, Tào Tình Lãng theo bản năng liền nghe theo lời lão nhân, sau đó một già một trẻ đều tự cầm dù, đi ở trong ngõ nhỏ tuyết đọng thật sâu.
Chủng phu tử tự nhiên từng nghe nói tình huống trong nhà Tào Tình Lãng, dù sao ở học thục, rất nhiều đứa nhỏ hàng xóm láng giềng chính là bạn chơi cùng bạn học của nó, ánh mắt nhìn Tào Tình Lãng khác thường, cùng với một ít kẻ khe khẽ nói nhỏ, Tào Tình Lãng chỉ là làm bộ chưa phát hiện chưa nghe thấy, cho nên lão nhân hỏi: "Hôm nay sống một mình, có khó khăn gì không?"
Tào Tình Lãng cười lắc đầu nói: "Bắm tiên sinh, không."
Trả lời có nề nếp, tìm từ và tác phong đều không giống như đứa nhỏ ngõ hẹp, khó trách sẽ bị tiểu cô nương gầy gò châm chọc là tiểu phu tử.
Lão nhân gật gật đầu, lại nói: "Ngươi chung quy tuổi tác còn nhỏ, thực sự không qua được, có thể nói với ta một tiếng, không cần cảm thấy xấu hỗ. Những khó khăn trong cuộc sống, trong sách ngoài sách đều có rất nhiều, đừng nói là ngươi, dù là ta, tuổi tác như vậy, vẫn có chỗ cần cầu người ta giúp đỡ."
Tào Tình Lãng vâng một tiếng."Tiên sinh. con hiểu. thực sự có việc khó, sẽ tìm tiên sinh."
Do dự một phen, Tào Tình Lãng có chút ngượng ngùng,"Có người lần trước trên đường mang ta ởi học thục, đã từng nói những lời không khác lắm so với tiên sinh, hắn nói cho con biết tương lai một mình đi học và sinh nhai, cần nhờ người khác là điều khó tránh khỏi, người khác không giúp, không thể oán hận ghi hận, người khác giúp, cần phải ghi tạc trong lòng.”
Chủng phu tử phá lệ lộ ra một nụ cười, "Người kia tên Trần Bình An à?”
Tào Tình Lãng ngac nhiên,"Tiên sinh quen biết?"
Chủng phu tử gật đầu nói: "Ta với hắn là bạn bè, nhưng không ngờ các ngươi cũng quen nhau."
Tào Tình Lãng nhất thời vui vẻ hẳn lên.
Trần Bình An là bạn của Chủng phu tử đó.
Chủng phu tử đanh mặt giáo huấn: "Nhưng đừng cảm thấy có một tầng quan hệ này, ngươi đọc sách không chăm chú, ta sẽ không cho ngươi ăn đòn."
Tào Tình Lãng vội vàng gật đầu.
Một già một trẻ, phu tử cùng hoc sinh. đi ở trên con đường cái quan phủ đã sửa chữa bằng phẳng, bước đi khó khăn, hành tâu chậm chạp. Tào Tình Lãng to gan lên chút, hỏi tiên sinh là như thế nào quen với Trần Bình An. Chủng phu tử chỉ nói là khí nghĩa hợp nhau, tuy quen biết không lâu, nhưng quả thật xứng đáng với hai chữ bằng hữu.
Tuyết lớn ùn ùn rơi xuống nhân gian, không muốn ngừng lại, trong lòng Tào Tình Lãng ấm áp, theo tiên sinh cùng nhau đi tới cửa học thục, nó quay đầu nhìn lại.
Một lần gặp mặt cuối cùng cũng là ly biệt, người nọ đứng ở nơi đó dừng bước, sau khi nói câu nói kia, hắn một tay cầm ô, dùng tay tiễn mình đi vào học thục.
Chủng phu tử ở phía trước quay đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
Tào Tình Lãng lắc đầu, cười sáng lạn, quay đầu bước nhanh đi vào học thục.
Chủng tiên sinh sau khi ngồi xuống ở sảnh dạy học, đợi toàn bộ mông đồng đều đã đến, mới bắt đầu truyền thụ học ván.
Lão phu tử hai hàng tóc mai trắng xóa, mặc áo sam xanh, tốc độ nói thong thả, khi nói đạo lý thánh hiền với bọn nhỏ, nghiễm nhiên có một khí tượng hạo nhiên gần như thánh hiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận