Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1378 - Một Bát Canh Gà Không Biết (1)



Chương 1378 - Một Bát Canh Gà Không Biết (1)




Trần Bình An sau khi gật đầu, thử hỏi: “Là Liễu huyện lệnh?”
Nam tử thanh sam sang sảng cười to, “Tại hạ Liễu Thanh Phong, chính là đại ca của Liễu Thanh Sơn.”
Liễu Thanh Phong trưởng tử của Liễu lão thị lang, hôm nay đảm nhiệm quan phụ mẫu một huyện, khó mà nói thăng quan tiến chức vùn vụt, nhưng coi như là người đọc sách con đường làm quan thuận lợi.
Chỉ là ở bên cạnh phụ thân Liễu Kính Đình con đường làm quan một bước lên mây, sĩ lâm thanh danh lan truyền, Liễu Thanh Phong liền tỏ ra rất tầm thường, Liễu Kính Đình ở tuổi này của hắn, đã sắp đảm nhiệm Thanh Loan quốc tòng tam phẩm Lễ bộ thị lang, Liễu Kính Đình lại được công nhận là lãnh tụ văn đàn, tông chủ tư văn một quốc gia, hôm nay lại nhìn trưởng tử Liễu Thanh Phong, cũng khó trách làm người ta than thở hổ phụ sinh khuyển tử.
Cần biết Liễu Kính Đình sau khi qua đời tất nhiên đạt được tên thụy đẹp hạng nhất của triều đình, đây là chuyện ván đã đóng thuyền, về phần là sau chữ “Văn” là cái gì, là chính, hay là trung, hoặc là cung, thành thua kém một bậc đều có khả năng, hai cái này đều cần hoàng đế đặc chỉ, không thể do quần thần tự tiện bàn luận định đoạt. Lúc trước triều đình còn cảm thấy vế trước khả năng lớn hơn, sau khi con trai thứ hai Liễu Thanh Sơn què chân, liền giảm mong muốn đi rất nhiều, chớ nói tới Văn Chính trong lịch sử Thanh Loan quốc có thể đếm được trên đầu ngón tay, còn cảm thấy Văn Trung có khi còn không chắc chắn.
Trần Bình An hô một tiếng Bùi Tiền.
Bùi Tiền nãy giờ như là bị dán bùa định thân của tiên gia, vừa được đại xá, chạy đến bên cạnh Trần Bình An, chắp tay tạ lỗi với Liễu Thanh Phong và thiếu niên thư đồng, lớn tiếng kể ra rất nhiều khuyết điểm của mình.
Thật ra trong lòng Bùi Tiền cũng không cảm thấy mình có lỗi lớn bao nhiêu, còn có chút thầm oán Liễu Thanh Phong này quá không được việc, chỉ là sư phụ tức giận, nó có biện pháp nào khác chứ? Đừng nói là giải thích không mất miếng thịt nào, muốn nó móc bạc bồi thường, lấy đồ từ khỏi hộp đa bảo, Bùi Tiền cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
Liễu Thanh Phong vội vàng nói giúp Bùi Tiền, Bùi Tiền lúc này mới dễ chịu chút, cảm thấy người đọc sách làm Huyện thái gia này rất biết nói chuyện.
Sau đó đương nhiên là giữ lại Trần Bình An cùng nhau quay về Sư Tử Viên, chỉ là khi Trần Bình An nói muốn đi kinh thành, xem có thể kịp đoạn cuối tranh luận phật đạo hay không, Liễu Thanh Phong mới ngại không mời chào nữa.
Trần Bình An trước tiên giúp Liễu Thanh Phong sửa xong xe trâu, sau đó hai bên nói lời từ biệt, ai nấy tiếp tục lên đường.
Sau khi rẽ vào đường cái, Chu Liễm cười nói: “Ta cảm thấy trưởng tử Liễu Thanh Phong của lão thị lang Sư Tử Viên này, so với đệ đệ Liễu Thanh Sơn thì có tố chất làm quan hơn.”
Trần Bình An từ chối cho ý kiến.
Liễu Thanh Sơn khí chất thư sinh quá nặng, tài văn chương lớn hơn, đầy bụng thao lược, làm người lại chính nhân quân tử, huynh trưởng Liễu Thanh Phong tựa như không bộc lộ sắc bén như vậy, gần như không có góc cạnh.
Nhưng Trần Bình An cảm thấy huynh đệ hai người, đều là người đọc sách thế đạo này cần, chỉ vậy mà thôi, về phần tương lai thành tựu ai cao ai thấp, xét đến cùng, còn không phải đều là người một nhà Sư Tử Viên?
Trần Bình An hỏi: “Bùi Tiền, biết Liễu huyện lệnh khiến người ta khâm phục nhất ở nơi nào không?”
Bùi Tiền thốt ra: “Làm quan, tính tình còn tốt, không ra vẻ ta đây?”
Trần Bình An lắc đầu nói: “Là làm việc xuất phát từ bản tâm, không tiếc để mình thân hãm hiểm cảnh, cũng muốn nhường đường cho ngươi.”
Bùi Tiền ồ một tiếng, cái hiểu cái không, “Sư phụ, con nhớ trước đó, hình như hai ngày trước ở Sư Tử Viên phơi sách phơi thẻ tre, lúc nắng to, thường thường sẽ lật từng chiếc thẻ tre lại.”
Trần Bình An ừm một tiếng, xoa xoa cái đầu của nó, không nói thêm cái gì nữa.
Chu Liễm cười nói: “Thiếu gia, về sau lão nô có cơ hội giúp ngươi luyện quyền một chút được không?”
Trần Bình An không chút do dự nói: “Được đấy.”
Chu Liễm sau đó quay đầu nhìn về phía Bùi Tiền, “Nhìn thấy chưa, đây là xuất phát từ bản tâm, cần biết thế gian uy quyền dưỡng quyền giữa võ phu thuần túy, chuồn chuồn lướt nước, đánh nhẹ, không được lợi gì, muốn có hiệu quả, lão nô phải lấy ra bản lãnh thực, đã lấy ra bản lãnh thực, nắm tay sẽ có sát khí, trên người sẽ có sát ý, như vậy nhỡ đâu lão nô thật sự sớm đã có dự mưu, sát khí trong lòng sẽ che giấu rất khá, nhưng thiếu gia vẫn tin được lão nô, cái này gọi là xuất phát từ bản tâm...”
Bùi Tiền vẫn cái hiểu cái không, dụng tâm suy nghĩ, “Lão đầu bếp, ngươi ở Sư Tử Viên mỗi ngày lật sách xong, sẽ lẩm bẩm, nói trong túi không có tiền trong lòng hốt hoảng, đến kinh thành nhỡ đâu bỏ lỡ những bộ sách tốt đẹp kia, còn nói đông cung đồ (1) gì đó của Thanh Loan quốc, là một nét hay của Bảo Bình châu, vào núi báu mà tay không quay về, sao không đau lòng... Ngươi nói thực với ta, có phải muốn gạt bạc sư phụ ta đi mua sách cùng đông cung đồ hay không?”
(1) tranh ảnh vẽ chuyện nam nữ)
Chu Liễm vẻ mặt ngượng ngùng, chà tay không nói gì.
Trần Bình An quyết định thật nhanh nói: “Uy quyền có thể, bạc không có!”
Chu Liễm tức giận, “Thiếu gia, chúng ta lần này đi Sư Tử Viên, là kiếm tiền rồi nha. Lão nô lần này dù chưa ra tay gì hết, nhưng nhật nguyệt sáng tỏ, lòng trung thành chứng giám!”
Trần Bình An nói với Bùi Tiền: “Ngươi nói đi.”
Bùi Tiền ngoác cổ họng cất cao giọng nói: “Bạc đâu ra! Bạc vào trong túi sư phụ ta, thì không phải bạc nữa!”
Thạch Nhu đi cuối cùng, trong lòng ca thán không thôi.
Nhìn đi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, lại tới nữa rồi.
——



Bạn cần đăng nhập để bình luận