Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1339: Khí Phách Phu Tử (1)

Chương 1339: Khí Phách Phu Tử (1)Chương 1339: Khí Phách Phu Tử (1)
Chương 1339: Khí Phách Phu Tử (1)
Lúc này trên đường cái lại có mấy nam nữ cưỡi ngựa gắm vóc lụa là, giục ngựa lao qua, cũng may Bùi Tiền sớm xoay người, hai tay che kỹ quả lê thơm còn lại non nửa.
Trần Bình An đưa tay phủi phủi bụi đất, cười nói với Bùi Tiền: "Nhớ giữ lại hạt lê."
Bùi Tiền ăn xong lê thơm, bỏ hạt lê vào bọc, hỏi: "Sư phụ, người nói những kẻ cưỡi ngựa này, đáng giận hay không? Chẳng có bản lãnh gì mà còn thích đùa giỡn uy phong." Trần Bình An lắc đầu nói: "Chẳng qua là dính chút bụi bặm mà thôi, chưa nói tới đáng giận.”
Bùi Tiền nghĩ nghĩ, đại khái là chưa hiểu gì.
Trần Bình An cười hỏi: "Về sau đến lượt ngươi xông pha giang hồ, có muốn cưỡi ngựa hay không, có muốn khoái mã giơ roi, ồn ào giang hồ ta đến đây hay không?"
Bùi Tiền giật mình,"Nói vậy cũng đúng."
Trần Bình An xoa xoa cái đầu nhỏ của Bùi Tiền, nhẹ nhàng nói: "Về sau lần đầu tiên ngươi hành tâu giang hồ, xung đột va chạm, cũng đừng thất vọng, trong giang hò, luôn có thể gặp được người tốt, mời ngươi ăn uống."
Bùi Tiền nhỏ giọng nói thầm: "Nhưng đi đường đêm nhiều, còn có thể gặp quỷ, con sợ."
Trần Bình An bị chọc cho phì cười, nói: "Lúc ấy ngươi cưỡi một con tuần mã, sư phụ giúp ngươi chuẩn bị đao kiếm hàng yêu trừ ma, yêu ma quỷ quái sợ ngươi mới đúng.”
Bùi Tiền ngoan ngoãn nịnh nọt: "Sư phụ, đao kiếm tốt, sau đó cho con một con lừa da lông ngắn là được, chạy chậm một chút không quan trọng!" Đi được nửa đường, có ngày đoàn người Trần Bình An ở chỗ yên tĩnh bên bờ sông nhóm lửa nấu cơm.
Phương xa có người do do dự dự, tựa như đang băn khoan có nên qua đây hay không, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, đi tới tiếp cận bên Trần Bình An.
Cách hơn hai mươi bước, hán tử kia liền dừng bước, cuối cùng tầm mắt ném về phía người trẻ tuổi áo trắng tháo hòm trúc nhưng vẫn đeo kiếm, lấy nhã ngôn Bảo Bình Châu cười hỏi: "Công tử, có thể thương lương môt chuyên hay không?”
Trần Bình An gật đầu nói: "Ngươi nói đi.”
Hán tử kia đến gần chút, hỏi: "Không biết công tử có nghe nói bán hàng rong hương khói hay không?”
Trần Bình An cười nói: "Biết chút ngươi là người đưa hương của tòa đạo quan chùa miếu nào tại Thanh Loan quốc? Là sơn hương hay là thủy hương?"
Hán tử nhẹ nhàng thở ra, xem ra vị tiên sư trẻ tuổi này là người hiểu chuyện, biết gọi mình là người đưa hương sẽ càng dễ nghe hơn, càng là người minh bạc trong nghè, ánh mắt mình quả nhiên không kém, đám người này tuy là đi bộ du lịch, nhưng một thân khí chát thần tiên kia không thể làm giả.
Bán hàng rong hương khói là một loại nghề nghiệp trong sơn trạch dã tu, làm chạy chân mua bán, giúp đỡ sơn thuỷ thần chỉ từ miếu hoặc là đạo quan chùa miếu đảm nhiệm thuyết khách, mời những khách hành hương lớn có hy vọng vung tiền như rác đi kính hương. Bình thường mà nói, trên người bán hàng rong hương khói đều sẽ mang theo số lượng thần hương nhất định, loại thần hương này sơn thủy từ miếu và chân nhân cao tăng tỉ mỉ chế tác, giá xa xỉ, luyện khí sĩ sau khi dâng hương, có thể tĩnh tâm ngưng thần, hấp thu linh khí sẽ càng nhanh, mà tướng lính công khanh, gia đình hiển quý, điểm hỏa loại hương khói này, tế tổ ở từ đường, nghe nói có thể tích góp âm đức cho con cháu, phẩm tướng có cao thấp, giá cách xa, sơn hương là sơn thần miếu và ngũ nhạc miếu sản xuất, thủy hương tất nhiên là đến từ hà bá, thuỷ thần từ miếu các nơi.
Trần Bình An khắc sâu ký ức đối với người đưa hương Thôi Đông Sơn từng đề cập. Hán tử chỉ chỉ dòng sông lớn này phụ cận, cười nói: "Là thủy hương của hà bá từ miếu bản địa.”
Trần Bình An buông bát đũa, lau tay đứng lên, đi về phía hán tử kia, hỏi: "Nếu ta muốn thỉnh hương, cần bao nhiêu tiền Tuyết Hoa?"
Hán tử nói: "Ba nén hương, một đồng tiền Tuyết Hoa."
Bùi Tiền bỗng trợn to mắt, một đồng tiền Tuyết Hoa tức là tận một ngàn lượng bạc.
Trần Bình An liền thỉnh ba phần thủy hương, đưa cho hán tử kia, hán tử thì giao cho Trần Bình An ba cái hộp gỗ dài tao nhã, mỗi hộp đựng ba nén hương.
Vốn sau khi thỉnh hương, thật ra không cần lập tức đi từ miếu kính hương, bất cứ lúc nào cũng được, thậm chí cũng không bắt buộc đi hay không đi, tới nơi khác thắp hương cũng không thành vấn đề, trừ việc phải chú ý những khác biệt giữa sơn hương thủy hương, chỉ cần không phải thỉnh sơn hương lại lễ kính thuỷ thần là được, đi tới bát cứ một tòa đạo quan chùa miếu nào cũng không có việc gì, tế điện từ đường tổ tiên, văn võ miếu thành hoàng các vân vân, vẫn là chuyện tốt.
Trần Bình An vẫn bảo hán tử chờ một lát, sau đó bảo bọn Bùi Tiền cơm nước xong, xuất phát đi tới hướng hà bá từ miều kia.
Trên đường đi, Bùi Tiền nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, đi như vậy, chúng ta sẽ đi đường vòng à.”
Nhưng Bùi Tiền rất nhanh thôi đã cảm thấy mình hỏi câu thừa thãi, tựa như sư phụ thường xuyên như vậy, chỉ cần là danh thắng cổ tích này, phong cảnh tốt chút này, chỉ cần bọn họ không vội lên đường, sư phụ đều sẽ đi một chút dừng một chút, đi rất nhiều chặng đường oan uỗng.
Trần Bình An ngắng đầu, nhìn phương xa, im lặng không lên tiếng. Trong gió xuân ấm áp, người trẻ tuổi áo trắng ống tay áo bay bay, chậm rãi mà đi, lắm bẩm: "Ta muốn nhìn nhiều thêm chút."
Đi tới hướng hà bá từ miếu để kính hương, ước chừng cần đi nửa canh giờ, không tính là gàn, Trần Bình An không cảm thấy có vấn đề gì, hán tử người đưa hương kia trái lại có chút áy náy, nhưng càng thêm tò mò lai lịch của đoàn người này.
Lão nông xuống ruộng gặp cỏ úa, tiều phu lên núi thấy củi tốt. Đã dựa vào núi ăn núi dựa vào nước ăn nước, như vậy nghề nghiệp khác nhau, điều trong mắt nhìn thấy sẽ khác nhau rất lớn, vị hán tử này thân là sơn trạch dã tu, lại là người đưa hương, trong mắt sẽ thấy được càng nhiều tu sĩ hơn. Hơn nữa đa phần bản đồ của Thanh Loan quốc và Bảo Bình Châu không giống nhau, quan hệ cực kỳ chặt chẽ với trên núi, triều đình cũng không cố ý cất cao địa vị môn phái tiên gia, trên núi dưới núi qua lại tiếp xúc rất nhiều, Đường thị hoàng đề đều triển lộ ra sự quyết đoán cùng kiên cường tương đối không tầm thường. Điều này khiến Thanh Loan quốc, nhất là gia đình phú quý, cực kỷ quen thuộc đối với thần thần tiên ma quái và sơn trạch tinh mi. Cho nên người Thanh Loan quốc, luôn tự đánh giá mình rất cao.
Hôm nay lại có vô số sĩ tộc áo mũ ùa vào Thanh Loan quốc, cộng thêm trận tranh luận Phật Đạo cả nước chú ý này, sự nỗi bật của Thanh Loan quốc ở đông nam bộ Bảo Bình Châu nhát thời không gì sánh bằng.
Hán tử tu vi thật sự nông cạn, tam cảnh mà thôi, thỉnh thoảng túi tiền căng hơn một chút, mời hai ba người bạn tốt uống một chút nói chuyện phiếm, phát hiện cảm giác về sự ưu việt khi bản thân là con dân Thanh Loan, cũng không kém hơn thân là luyện khí sĩ chút nào. Đây đại khái chính là tình cảm với quốc gia.
Chỉ là hán tử cũng không dám cam đoan, đợi tới sau khi mình trở thành thần tiên trung ngũ cảnh kia, có thể không khác gì các tiên sư gia phả kia hay không.
Nhưng nguyện cảnh tốt đẹp quá mức xa xôi, đường dưới chân chung quy còn phải đi từng bước, cơm trong bát phải ăn từng miếng, ví dụ như bây giờ mình cần tận sức lôi kéo đám người tới từ nơi khác này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận