Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1715: Gió Tuyết Dữ Dội (6)

Chương 1715: Gió Tuyết Dữ Dội (6)Chương 1715: Gió Tuyết Dữ Dội (6)
Trần Bình An ậm ừ.
Tướng quân dừng bước chân lại nói: "Ta cũng không muốn nhiều lời hỏi thêm gì, nhưng ta cũng không phải là kẻ ngốc, ta biết Trần tiên sư thật ra mới chính là người muốn tổ chức Chu thiên đại tiếu và thủy lục đạo tràng. Cho nên là..."
Vị tướng nhẹ nhàng giũ áo giáp, tay đang nắm lấy cán đao buông buông thả, quỳ một gối xuống đất, đại ân đại đức này hắn ta dù sao cũng phải vì huynh đệ của mình mà bày tỏ tấm lòng với vị thần tiên trên núi này.
Không ngờ hắn ta lại bị Trần Bình An giữ chặt cả hai tay, dù thế nào cũng không thể quỳ xuống được.
Trần Bình An cười và nói: "Không cần phải làm vậy, ta không nhận nối đại lễ này đâu."
Võ tướng không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc, nói đùa: "Trần tiên sư khách sáo như vậy, chẳng lẽ là muốn ta phải áy náy mà chết sao?"
Trần Bình An lắc đầu nói: "Không dám, không dám."
Trần Bình An hai tay nắm ống tay áo, ngước mắt nhìn về phương xa, bầu trời càng lúc càng sáng, màn đêm càng lúc càng mỏng manh, hắn nhẹ giọng nói: "Ngụy tướng quân thật sự mạnh hơn ta rất nhiều, lúc bắt đầu đã biết phải làm thế nào mới đúng đắn. Như vậy mới là thật sự tốt với đồng đội, ta không thể mạnh mẽ và oai phong như Ngụy tướng quân, chưa kể đến việc bản thân ta bị mệt mỏi, mà còn hại cho tất cả mọi người cũng phải chịu khổ theo."
Võ tướng im lặng một lúc rồi hỏi: "Tại sao khi mình mệt lại không nói ra? Bản thân mình đã không thoải mái rồi mà còn không được phép nói ra nữa sao? Với lại sao có thể nói là 'làm người khác chịu khổ theo? Trần tiên sư, mặc dù ta là một người ngoài, nhưng trên con đường này, ta hiểu những khổ cực trong đó, điều đó không hề dễ dàng gì, đặc biệt là khi ta chĩa đao đâm về phía đồng đội, cảm giác chịu tội đó thực sự còn khó chịu hơn cả việc ta chịu một đao của ky binh Đại Ly, khi khó chịu đến mức ta cảm thấy như không thể vượt qua được, ta sẽ thầm gọi một số huynh đệ thân thiết dưới quyền của mình đến, đánh cho bọn họ một trận, nếu không ta đã sớm bị ép đến điên lên rồi. Đoán chừng khi các huynh đệ cũng ta bị mất đi trí tuệ biến thành lệ quỷ, ta cũng đã trở thành một lệ quỷ gây họa khắp bốn phương trước rồi. Vì vậy, Trần tiên sư, ngài không nên nghĩ như vậy."
Trần Bình An cẩn thận suy nghĩ, sau đó mỉm cười nói: "Cám ơn ngài, Ngụy tướng quân nói như vậy, tâm trạng của ta cũng đã tốt hơn nhiều rồi."
Võ tướng họ Ngụy cười nói: "Ta không phải tướng quân gì cả, ta chỉ là một võ phu có quan chức lục phẩm mà thôi, thực ra ta còn là một huân quan, chỉ là tướng quân có thực quyền thật sự đều đã chạy trốn, né tránh được thì đều né tránh. Nên ta mới có thể dẫn dắt nhiều huynh đệ như vậy..."
(Huân quan (ñ'#) Là một chức quan trao cho người có công, nhưng thực tế không cần phải làm gì cả. )
Nói đến đây, hắn ta nhẹ nhàng dậm chân, đạp xuống tuyết ven đường: 'Lao đầu vào chỗ chết thôi mà, cũng không phải một hành động vĩ đại gì, chôn vào lòng thôi là được."
Trần Bình An nhớ tới chuyện gì đó, lấy ra một nắm tiền Tuyết hoa: "Đây là tiền thần tiên trên núi, ngài có thể dùng nó để hấp thu linh khí, duy trì trí tuệ, là loại tiền không đáng giá nhất."
Tướng quân do dự một chút, sau đó đưa tay ra nhận lấy, nói đùa: "Trần tiên sư có thể cho ta thêm một chút nữa không. Ta không ngại tiền thần tiên cần nặng tay, cho dù lúc sống hay khi chết, ta cũng đều yêu tiền. Trên cuộc đời này thứ không nặng tay nhất chính là ngân lượng không phải sao?"
Trần Bình An nhanh chóng xua tay và cười nói: "Bây giờ ta là một tiên sinh phòng sổ sách. Nếu thực hiện giao dịch thì ta thông minh vô cùng. Ta đã biết quê quán của các ngươi. Nên cho các ngươi một vài đồng tiền thần tiên không hơn không kém để đi lại vào ban đêm, để cửa nẻo được thông thoáng."
Tướng quân họ Ngụy cười thích thú. Được thôi.
Trên đời có người kinh doanh nào sợ người khác không biết mình "thông minh" đâu chứ?
Trần Bình An hỏi: "Ngụy tướng quân vốn xuất thân từ một đồn gác ở biên giới phía bắc của Thạch Hào quốc, nên ngài định sau khi tiễn xong các huynh đệ của mình thì sẽ một mình trở về phương bắc sao?"
Trên thực tế, vị tướng quân họ Ngụy mới ngoài ba mươi lắc đầu nói: "Không cần phải về. Phụ mẫu ta đã qua đời từ sớm, ta lại không có vợ con. Tất cả những người ta quen biết ở quê hương đều đã chết hết rồi. Năm trước Hoàng đế bệ hạ cũng đã bắt đầu điều động biên quân quy mô lớn, ngoại trừ quân đội biên giới Bắc vốn đã cứng rắn, có vài biên quân có thể chiến đấu và có khả năng chiến đấu kiên cường thì đại đa số đều đã được chuyển về phía bắc hết rồi. Về phần các thế lực phiên trấn như Hoàng thị ở phía nam, có gọi cũng không thể đả động được bọn họ, như vậy không phải là đang tạo phản sao, không phải đang đâm một nhát mạnh vào thắt lưng của chúng ta sao? Thật ra, trong lòng ta biết rất rõ, khí thế của Thạch Hào quốc của chúng ta đã bị ky binh của Đại Ly phá hủy hoàn toàn rồi.
Trần Bình An chậm rãi nói: "Nếu Ngụy tướng quân sẵn lòng, sau khi ngài làm xong mọi việc, hãy một mình đến thành Vân Lâu ở hồ Thư Giản, tìm một kiếm tu cảnh giới thứ tám tên là Đỗ Xạ Hổ. Nếu như Đỗ Xạ Hổ không có ở trong thành, thì đi tìm Liễu thị ở ngõ Mai Tử, nhờ gia chủ của bọn họ giới thiệu, đưa ngài đến đảo Thanh Hạp bằng thuyền, cho dù đó là Đỗ Xạ Hổ hay gia chủ của Liễu thị, ngài chỉ cần nói rằng ngài là bằng hữu của Trần Bình An, khi ngài đến đảo Thanh Hạp, tự nhiên sẽ có người tiếp đã ngài.
Ngài có thể ở lại cổng núi đảo Thanh Hạp trước, tạm thời ở trong nhà của Tằng Dịch, đợi chúng ta trở về. Nếu Ngụy tướng quân bằng lòng, ta có thể viết một lá thư và đưa cho Ngụy tướng quân một ín vật."
Võ tướng họ Ngụy cười hỏi: "Chẳng lẽ bên cạnh Trần tiên sư còn có bằng hữu tỉnh thông quỷ đạo sao? Ngài định huấn luyện ta thành một quỷ tướng à? Trần tiên sư có ơn với ta, cho nên ta hỏi như vậy, nếu không ta cũng dứt khoát không mở miệng ra rồi. Nếu đã hỏi, cùng lắm thì chỉ cần đồng ý ngoài miệng, đến lúc đó cứ đi dạo loanh quanh, không đến hồ Thư Giản là được, mong Trần Tiên sư rộng lòng tha thứ. Nói thật, ta thật sự có không có hứng thú với việc chém giết gì cả. Nếu có thể, cho dù chỉ có thể chờ đợi linh hồn mình từng ngày từng ngày tiêu tan, ta cũng chấp nhận số phận. Đại ân của Trần tiên sư chỉ có thể hy vọng kiếp sau sẽ đền đáp mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận