Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1158: Tổ Sư Đường Bài, Đỉnh Đầu Nguyệ

Chương 1158: Tổ Sư Đường Bài, Đỉnh Đầu NguyệChương 1158: Tổ Sư Đường Bài, Đỉnh Đầu Nguyệ
Chương 1158: Tổ Sư Đường Bài, Đỉnh Đầu Nguyệt Quang (1)
Kim giáp thần nhân bị lão gia này dây dưa ước chừng một tháng, không kiên nhẫn nói: "Tốt tốt tốt, được rồi chứ?"
Lão nhân nghèo kiết xác chỉ vào thần nhân hầu như cao gần bằng tắm bia đá, ha ha cười nói: "Bộ đức hạnh khẩu phục tâm không phục đức hạnh của ngươi, ta ưng ý nhất."
Sau đó lão nhân lại bắt đầu "hảo hán chỉ nhắc về cái dũng năm xưa”","Nhớ lại năm xưa khi ta cãi nhau với người ta, sau khi bọn họ thua rồi, một đám đều là bộ dạng đáng ghét giống vậy, trong lòng ta thấy rất sướng."
Thần nhân Kim giáp chính là một trong số Ngũ nhạc đại chính thần của cả tòa Trung Thổ thần châu, cười khẩy nói: "Lúc trước là ai đề nghị cho một tú tài nghèo như ngươi chen thân vào Văn miếu? Ngươi nói cho ta biết một tiếng, ta đi hỏi hắn có phải mù mắt chó hay không."
Đây là một đại huyền án (1) được nho gia công nhận.
(1) Án chưa giải quyết, bị treo lại Lão tú tài lại hề hề cười nói, Ngươi đoán đi?”
Tuệ sơn đại thần dù cho tính khí có tốt đến máy, có người ở bên tai nói liên miên cằn nhẳn cả tháng rời, cũng thấy bực bội, huống chi lão nhân mắc dịch này xưa nay là kẻ không thấy thỏ thì không thả chim ưng, có thể có chuyện tốt đẹp gì?
Lập tức liền không khách khí,la đoán ông nội nhà ngươi!”
Lão tú tài vễnh ngón tay cái lên, chỉ chỉ mình,"Không phải ông nội ta, là Nho gia tổ sư gia chúng ta. Ta thật sự hy vọng lão nhân gia hắn là ông nội ta, ài, đáng tiếc đáng tiếc..." Tuệ Sơn đại thần trứ danh hậu thế vì kiệt ngạo bát tuân này nghiêm mặt đứng lên, ôm quyền hành lễ hướng về phương thiên địa này, xem như xin lỗi vị Chí Thánh tiên sư kia.
Lão tú tài tự mình nói tiếp: "Ngươi cũng biết con người ta mà, da mặt cực kỳ mỏng, luôn thích tự chê mình, vô công không chịu lộc, nhưng ta tài học cao, viết văn chương hay, giỏi giảng đạo lý, vì thế vị Chí Thánh tiên sư kia của chúng ta mới tìm ta, tận tình khuyên bảo, lựa lời khuyên răn, khiến ta cảm động không thôi, Chí Thánh tiên sư nói với ta rất nhiều điểm tự ta cho là bình thường, nhưng trong đó có một câu, ta cảm thấy nói trúng tâm khảm, từ xưa thánh hiền tắt là chân hào kiệt, hào kiệt vị tất là thánh hiền! Ta vừa nghe, cảm thấy vẫn là Chí Thánh tiên sư hiểu ta a, mới đưa ra một yêu cầu nhỏ với vị tổ sư gia này..."
Tuệ Sơn đại thần trầm giọng nói: "Ta không muốn nghe, câm miệng!"
Lão tú tài bóp cổ tay thương tiếc nói: "Con người ngươi sao lại không phân tốt xấu như vậy chứ?"
Tuệ Sơn đại thần cười lạnh nói: "Nếu ta không phân rõ tốt xấu, có thể cho ngươi lên núi sao?" Lão tú tài day day cằm, cảm thấy chuyện này, hình như là mình không chiếm được lý, mới lập tức sửa lại lời nói: "Lão lỗ mũi trâu Đông Hải kia, tính tình thật sự không ưa được, nhưng làm người vẫn coi được, ra tay rất rộng rãi, không hạ thấp thân phận. Cũng biết tặng đồ tốt cho đứa nhỏ kia, tuy không giúp gì được cho tu hành, nhưng thế gian sự việc và đồ vật, tốt không bằng đúng lúc, vừa vặn có thể giúp đỡ che giấu Thiên Cơ, so với chiếc mũ trúc năm xưa của A Lương còn tốt hơn. Chỉ nghĩ đến bút tích này thôi, ta sẽ không so đo cùng hắn những chuyện xấu hắn từng làm ở Ngẫu Hoa phúc địa." Tuệ sơn đại thần nói móc: "Lúc này cho dù ngươi muốn vật cổ tay cùng hắn, ngươi làm được không?”
Lão tú tài nói lời thành khẩn: "Chúng ta là những người đọc sách, vẫn nên tranh cao thấp với người khác về đạo lý, đánh đánh giết giết, đâm rách trời, cũng không được coi là bản lãnh."
Tuệ sơn đại thần ngoại lệ không phản bác lại.
Lão tú tài hai tay lồng trong tay áo, cương phong trên đỉnh Tuệ Sơn kích động không thôi, cho dù là trên bộ kim giáp của Tuệ Sơn đại thần, đều có phù luc dơn sóng nỗi lên. nhưng mà ống tay áo cùng tóc lão tú tài không có chút phất phơ.
Lão tú tài nhẹ giọng nói: "Thánh nhân khó chết, quân tử khó sống."
"Chư Tử bách gia, duy chỉ có Nho gia chúng ta chúng ta không cố ý chú ý cái gì hộ đạo nhân. Thư viện, chính là hộ đạo nhân lớn nhất của người đọc sách thế gian. Hạo Nhiên Thiên Hạ ba đại học cung, bảy mươi hai tòa thư viện, đều có quân tử cứ như vậy mà chết trước khi thành thánh. Ta cảm thấy những chính nhân quân tử không đủ thông minh này, chính là trụ cột xương sống của tòa thiên hạ chúng ta, có thê..." Lão tú tài nói tới đây, đột nhiên không có gì để nói, quay đầu hô quát một tiếng, hỏi: "Tên ngốc to đầu kia, ngươi suy nghĩ lời tiếp theo đi."
Tuệ sơn đại thần lạnh nhạt nói: "Đỉnh thiên lập địa."
Lão tú tài lại vỗ đùi "Đại thiện!"
Tuệ sơn đại thần thình lình nói: "Ngươi cũng chưa từng là quân tử chân chính đường hoàng của Nho gia."
Lão tú tài...
Bên trong Văn miếu, có một vị thánh nhân đi ra từ tượng thần hoa văn màu sắc của hắn. thần đài cực cao, tượng thần cực kỳ gần với chí thánh tiên sư ở chính giữa, hắn còn dắt theo một vị thiếu niên đi theo hắn từ nơi khác thiên hạ mà tói Hạo Nhiên Thiên Hạ.
Sau khi mang theo thiếu niên bước ra cửa, thánh nhân quay đầu nhìn vị trí tượng thần thiếu một chỗ, cười nói với thiếu niên: "Về sau ngươi có cơ hội, có thể tranh cùng người nào đó."
Sau khi lão Thiên Quân và Chung Khôi rời đi, một đêm vô Sự.
Bùi Tiền mắt díp cả lại được Trần Bình An bề đi qua cửa sổ, để nó về đi ngủ. Trần Bình An một mình ở lại trong viện, không đi cọc cũng không luyện kiếm, ngồi bên bàn đá mưu đồ chuyện sau này.
Thỉnh thoảng thát thần ngắng đầu nhìn lên màn đêm, trước kia từng nghe Chung Khôi nói, trong Thánh Nhân được thờ phụng ở văn miếu Nho gia, trừ một ít khai cương thác thổ, tìm kiếm động thiên phúc địa, phần đông Thánh nhân còn lại đều tọa trần ở tòa Hạo Nhiên Thiên Hạ này, từ trên cao cúi nhìn nhân gian. Ở trong mắt bọn họ, đại tu sĩ nhân gian, vô luận trên núi dưới núi đều như phàm phu tục tử nhìn đom đóm phiêu đãng trong đêm hè, ánh sáng mạnh yếu toàn dựa vào cảnh giới cao thấp của những thần tiên dưới lục địa kia. Cho nên trận chiến Thái Bình sơn buông tay chân dốc sức chém giết cùng vượn trắng, khí tượng dù có được che lấp thì ở trong tầm nhìn của Thánh Nhân Đồng Diệp châu, nơi đây cũng như bỗng nhiên nổ tung hai luồng quang mang, vậy nên mới dẫn đến Thánh nhân hạ xuống, phòng ngừa đại tu sĩ thần thông quảng đại vô lý gây chuyện, hoặc là tư thù đấu pháp, một khi không chút cố ky, đánh nát sơn hà, làm khổ thương sinh. Còn phần lớn thời gian Trần Bình An dùng để nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng mặc tụng khẩu quyết tiên gia trên ngọc giản Bích Du phả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận