Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1167: Năm Ngàn Lính Vây Núi (2)

Chương 1167: Năm Ngàn Lính Vây Núi (2)Chương 1167: Năm Ngàn Lính Vây Núi (2)
Chương 1167: Năm Ngàn Lính Vây Núi (2)
Mới đầu Bùi Tiền chỉ định lừa gạt vài lượng bạc thôi, Trần Bình An sẽ không ngăn cản, bản thân nó cầm cũng không nặng. Kết quả Diêu Cận Chỉ cho nó một đề toán khó như vậy, Bùi Tiền lại không dám tự tiện chủ trương, còn là Diêu Cận Chi dắt tay Bùi Tiền, giao hộp chứa một đống bảo vật cho Trần Bình An, giải thích bên trong đều là vật phẩm tinh xảo nhưng không quá quy trọng, hi vọng Trần Bình An đừng cự tuyệt. Trần Bình An vốn định khéo léo từ chối, hoặc chỉ tuyển chọn một món trong đó là được, song Diêu Cận Chi cứ kiên trì, Trần Bình An đành phải giữ giúp Bùi Tiền, đặt ở trong rương trúc, đối với điều này Bùi Tiền không có chút nào không vui, ngược lại coi đó chuyện thiên kinh địa nghĩa, hộp gỗ lớn như thế, nặng a, bỏ trong bọc vác đi chẳng phải mệt chết người?
Lúc này nóp vừa xúi giục Trần Bình An đi thành Thận Cảnh đợi tuyết rơi vừa vui sướng nghĩ lại có một trường chia tay, nói không chừng có thể lấy được vàng thật bạc thật mà nó thèm muốn nhất!
Trần Bình An cười nói: "Thế để ngươi một mình ở lại thành Thận Cảnh nha?"
Bùi Tiền lập tức siết lấy bọc đồ, nắm chặt Hành Sơn trượng, kiên quyết làm cỏ đầu tường, đại nghĩa lẫm nhiên nói: "Ta đột nhiên cảm thấy, đi đường vẫn cần thiết hơn!"
Trần Bình An quay sang nói với bốn người: "Không đòi Diêu gia cho chiến mã, chúng ta chỉ có thê đi bộ tới bến Tiên Gia ở Thiên Khuyết phong."
Chu Liễm lập tức cười nói: "Đi thêm đoạn đường cũng được, có thê dưỡng gân cốt."
Trên bến Đào Diệp có một chiếc thuyền ô bồng nhỏ, ở cách đội ngũ Diêu gia cực xa, quán chủ Kim Đỉnh quan Đỗ Hàm Linh chậm rãi thu lại bàn tay trắng bóng như ngọc, nói với vị nữ tu tuổi trẻ bên cạnh: "Đi chuyển lời cho Thân quốc công, nói đừng nên trêu chọc Trần Bình An. Người này là đích truyền của tổ sư đường Thái Bình sơn, giết người này, đừng nói là Đại Tuyền vương triều gặp phải tao ương, Kim Đỉnh quán chúng ta cũng bị họa diệt môn.”
Nữ tu kia đứng dậy rời đi.
Vị nữ tu còn lại tiếp tục pha trà cho tổ sư, người này cũng là nữ tử tiên gia tu đạo tiểu thành, da thịt trắng hơn tuyết.
VỊ Nguyên Anh Địa tiên kia ngồi lặng lẽ, nhãn thần đạm mạc nói: "Cố bỏ công mà thất bại trong gang tác."
Do số lượng cực kỳ thưa thớt, khối ngọc bài tổ sư đường Thái Bình sơn Trần Bình An đeo ở giữa eo vốn chỉ lưu truyền trong một ít phủ đệ lớn trên núi.
Chẳng qua địa tiên tầm thường, vô luận là Kim Đan hay Nguyên Anh khẳng định đều biết về nó.
Rốt cuộc năm xưa nữ quan Hoàng Đình kia đã khiến không ít môn phái ăn đủ đau khổ, chỉ là một giáp qua không thấy có động tĩnh gì, không biết là đang bế quan phá cảnh hay là bị tổ sư gia ước thúc trong Thái Bình sơn.
Lúc này đi trêu chọc Thái Bình sơn, tính ra còn điên hơn cả đi khiêu hắn Đồng Diệp tông và Ngọc Khuê Tông.
Đỗ Hàm Linh cũng không dám.
Còn nữa hắn vốn chỉ là đại lão sau màn của Thân quốc công phủ và Cao Thích Chân, làm một chuyện mua bán trên gắm thêm hoa, giết được thì tốt nhất, không giết được Trần Bình An cũng không sao, sẽ không phương ngại tới đại cục mà Kim Đỉnh sơn bon ho đang mưu đồ.
Chỉ có điều phía Cao Thích Chân bên kia khả năng sẽ giậm chân chửi thề.
Nhưng điều đó ở trong mắt Kim Đỉnh quan và Đỗ Hàm Linh hắn thì có tính là gì?
Chuyện nhân gian cỏn con, đế vương tướng tướng có thể lớn được đến đâu.
VỊ Nguyên Anh Địa tiên này thoáng suy nghĩ một chút, thời thế đại loạn, một ít quân cờ của Kim Đỉnh quan đã rớt đất mọc rễ ở các nơi, lúc này hắn cũng nên thử đăng cao thêm một bước, bằng không với cảnh giới hiện giờ e rằng là không đủ. Còn về Cao Thích Chân liệu có phát rồ mắt trí đến mức đuổi giết người thanh niên, cái đó chẳng liên quan gì tới Kim Đỉnh quan sớm đã rút thân khỏi chuyện này.
"Tổ sư gia, ta có cần ngầm nhắc nhở Trần Bình An một tiếng không?"
Nữ tu tuổi trẻ nhẹ giọng hỏi dò, song rất nhanh liền đã tự mình phủ định: "Vẽ rắn thêm chân, cái gì quá đều không tốt."
Đỗ Hàm Linh cười lắc đầu: "Không phải không thể, chỉ là hỏa hậu chưa tới. Hơn nữa dù làm người tốt thì cũng nên là Thiệu Uyên Nhiên, không thể là ngươi." Nữ tu cười đáp: "Tổ sư gia anh minh.”
Đỗ Hàm Linh cũng cười nhẹ.
Không cần Trần Bình An nhắc nhở, Diêu Trấn đã lấy cho Trần Bình An một bức kham dư đồ (bản đồ địa lý) bắc cảnh Đại Tuyền, cùng với hai bức hình thế đồ châu quận tỉ mỉ chỉ tiết hơn, để Trần Bình Am sớm rõ ràng về lộ tuyến đại khái đi tới Thiên Khuyết phong.
Đoàn người ra khỏi quan đạo, đi trên đường đắt.
Trên trán Bùi Tiền dán một tắm phù lục giấy vàng, tay cầm Hành Sơn trượng, đi đường như gió.
Bùi Tiền rãnh rỗi không có gì làm, mới hỏi: "Lão Ngụy, ngươi ăn no rồi có đánh rắm hay không?”
Ngụy Tiện không thèm nhìn.
Bùi Tiền lại đi làm phiền người khác: "Tiểu Bạch, sao chưa thấy ngươi đi ¡ bao giờ? Ngươi làm thế không hay đâu, tắc ruột đó."
Lô Bạch Tượng yên lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận