Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1719 - Gió Tuyết Dữ Dội (10)



Chương 1719 - Gió Tuyết Dữ Dội (10)




Trên thực tế, trên đảo Thanh Hạp trong hồ Thư Giản có một tấm ngọc bài cung phụng, vì vậy hoàn toàn không cần phải lo lắng về những rắc rối nhỏ có thể phát sinh. Hơn nữa, vì đất Thạch Hào quốc ở gần với hồ Thư Giản, nơi có dã tu tràn lan, vì thế trên lãnh thổ của các quốc gia nhỏ khác có rất nhiều người kỳ lạ, chuyện kỳ lạ không thể tưởng tượng được, hầu hết đều đã không còn cảm thấy ngạc nhiên gì nữa. Nhưng Trần Bình An nhất quyết muốn làm như vậy, Tô Tâm Trai và chín vật âm khác cũng chỉ là phàn nàn ngoài miệng vài câu mà thôi, thậm chí còn không giống như đang phàn nàn, mà giống như đang làm nũng một vị trưởng bối hơn.
Vào một buổi hoàng hôn, một quỷ hai người đến thị trấn nhỏ dưới chân Hoàng Ly sơn, trước khi lên núi, mặc dù Trần Bình An nói không muốn tiêu tiền nhưng vẫn mua một túi bánh quai chèo hoa quế đầy đủ vị, loại đắt nhất, chia cho Tô Tâm Trai và Tằng Dịch, quả thật là rất giòn xốp và ngon ngọt, ăn được vài miếng, Trần Bình An quay lại mua thêm hai túi lớn. Nhân lúc không ai chú ý, hắn đã lén lút đặt chúng vào trong vật một tấc, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tô Tâm Trai, Trần Bình An nhắm mắt làm ngơ.
Hai tu sĩ canh giữ cổng Hoàng Ly sơn là hai đệ tử Hạ Ngũ cảnh, tư chất không tốt lắm, một già một trẻ.
Khi Trần Bình An lấy ra tấm ngọc bài cung phung của đảo Thanh Hạp linh khí dạt dào ra giải thích ngắn gọn ý định của mình, hai người đều kinh ngạc vô cùng, thậm chí họ không có một chút ý định sẽ đi thông báo, trực tiếp dẫn ba người bọn họ lên núi.
Về thân phận của Tô Tâm Trai và hai sự việc đó, Trần Bình An không giấu giếm Hoàng Ly sơn.
Lão tu sĩ thực sự nhớ rõ cái tên Tô Tâm Trại, dù sao năm đó nàng ta cũng là con cưng của trời mà Hoàng Ly Sơn đã đặt rất kỳ vọng, tuy nhiên, sau thảm kịch tàn khốc dưới chân núi, Hoàng Ly Sơn không những hoàn toàn không có ý định hỏi tội, mà ngược lại còn chủ động phái người đi đến đảo Tố Lân ở hồ Thư Giản, tạ tội với vị tổ sư thần tiên Long Môn cảnh. Tất nhiên, cũng có ý định "gặp dữ hoá lành, biến xấu thành tốt". Nghĩ đến việc móc nối chút quan hệ với đảo Tố Lân, cũng tiện cho việc dựng một lá cờ lên đỉnh của Hoàng Ly sơn, uy hiếp các môn phái kẻ thù ở xa gần. Chỉ là lúc đó đảo Tô Lâm không cho tu sĩ của Hoàng Ly Sơn bước chân vào cổng núi, hoàn toàn không hề nể chút mặt mũi, cũng may sau khi tu sĩ trở về Hoàng Ly Sơn, ông ta đã cố ý lén lút cố ý tung ra một số tin đồn mơ hồ, điều này xem như là vẫn mang đến chút lợi ích thật sự cho tông môn của mình.
Thế là nghe nói có một vị cung phụng đảo Thanh Hạp đến thăm, lão tu sĩ làm gì dám lơ là được cơ chứ.
Lão tổ của sư môn Hoàng Ly Sơn nhanh chóng bước ra khỏi phủ đệ, mang theo một số tu sĩ nắm quyền trên núi, đích thân tiếp đón vị Trần đại cung phụng cao xa vời vợi này,
Đối với Thạch Hào quốc mà nói, hồ Thư Giản có hơn một ngàn hòn đảo, cùng mấy vạn dã tu ngang ngược, bất khuất, đồng thời cũng phải nhớ thật kỹ tên hơn một trăm hòn đảo trong số đó, trong đó có Thanh Chủng, Lạp Túc, Thiên Mụ. Trong đó có hơn mười hòn đảo lớn, nhất định phải ghi nhớ cho kỹ, còn đảo Thanh Hạp là nơi Tiệt Giang chân quân Nguyên Anh lão tổ sinh ra, chính là đỉnh núi, dường như là nơi cao nhất trên lục địa thần tiên. Hoàng Ly sơn không thể nào biết hai tháng gần đây hồ Thư Giản đang có sóng gió nổi lên, nhưng liên quan đến việc Lưu Chí Mậu thuận lợi lên ngôi bảo tọa quân chủ giang hồ, gần như tất cả các tu sĩ trên núi, ngoại trừ các môn phái cấp thấp tin tức bị tắc nghẽn, cắt tuyệt với thế giới ở Thạch Hào quốc, thì ai ai cũng đều đã biết hết rồi.
Khi Tô Tâm Trai nhìn thấy lão tổ của Hoàng Ly Sơn mang khuôn mặt quen thuộc này, nước mắt lưng trong, nàng lập tức quỳ xuống và bật khóc không thành tiếng.
Động thái này đã khiến lão tổ và mọi người ở Hoàng Ly Sơn kinh ngạc vô cùng.
Trần Bình An lập tức uyển chuyển lựa lời, rồi lại nói những lời hắn đã nói với các tu sĩ sơn môn một lần nữa.
Những lời này đều do bản thân Tô Tâm Trai tự mình nghĩ ra.
Trần Bình An chỉ đang làm theo mà thôi.
Sau khi Hoàng Ly sơn biết được "sự thật", trong lòng mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm, đối với tiểu nha đầu Tô Tâm Trai năm đó giờ đã thay đổi ngoại hình, vị lão tổ Quan Hải cảnh từ đầu đến cuối cũng không thể đặt chân vào Long Môn cảnh đã ân cần hỏi han nàng ta sau khi hai bên đều đã ngồi xuống, ít nhiều cũng có phần chân thành, không thể giả tạo được. Còn về nỗi nhớ của Tô Tâm Trai khiến tất cả tu sĩ ở Hoàng Ly sơn đều phải thở dài.
Sau đó Tô Tâm Trai thuận lợi đi đến tổ sư đường của sơn môn để dâng hương, hương do đích thân lão tổ của Hoàng Ly Sơn đưa tới.
Cuối cùng, Tô Tâm Trai đã đi đến mộ sư phụ, lần này chỉ có Trần Bình An và Tằng Dịch ở cùng nàng ta, bản thân nàng ta đã khéo léo từ chối lão tổ của Hoàng Ly sơn và các tu sĩ tiền bối khác.
Một vị tu sĩ trung niên nhìn bóng lưng đang đi xa dần đám người, không khỏi khẽ thở dài cảm khái: "Vị cung phụng họ Trần từ đảo Thanh Hạp xa xôi đến đây thật sự là... không thể dựa vào bề ngoài mà đánh giá con người."
Lão tổ của Hoàng Ly Sơn cười nói: "Ngươi đang nói cái gì vậy? Rốt cuộc là đang khen hay chê người ta thế? Cũng may là Trần cung phụng không có ở đây, nếu không chỉ dựa vào một câu nói của ngươi mà Hoàng Ly Sơn bé nhỏ của chúng ta e rằng sẽ phải mà gặp rắc rối đấy."
Tuy nhiên, lão tổ nhanh chóng vuốt râu, cười nói: “Nhưng đúng là con người không giống như vẻ bề ngoài, dáng vẻ bình thường, trên người cũng không mang theo bất kỳ pháp bảo quy mô chói mắt nào. Nếu không phải có tấm ngọc bài cung phụng thì thật là không thể nào khiến người ta tin được. Một tu sĩ trẻ tuổi như vậy mà đã là cung phụng hàng đầu của đảo Thanh Hạp! Thật là đáng gờm, đám xương già không có tiền đồ như chúng ta không thể so sánh với người ta được, không thể so sánh được mà."



Bạn cần đăng nhập để bình luận