Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1566 - Cuộc Đời Không Phải Chuyện Trong Sách (6)



Chương 1566 - Cuộc Đời Không Phải Chuyện Trong Sách (6)




Mẹ nó, ta mà biết trước túi tiền tên này phồng như thế, mua hàng xa xỉ như vậy thì còn nói chuyện tặng quà gì chứ? Hơn nữa một lần còn tặng ba món, lòng dạ bây giờ bắt đầu quặn đau rồi.
Sau khi nam tử kia chọn xong hai món đồ vật, lão chưởng quỹ mới thấy hơi an tâm, nhưng khi thấy món cuối cùng hắn chọn, một con dấu bằng ngọc màu đen do một nhà điêu khắc ấn chưa nổi danh khắc ra, mí mắt lão chưởng quỹ khẽ run lên, vội vàng nói: “Tiểu tử, ngươi họ gì vậy?”
Vốn nam tử còn có hơi do dự nhưng khi lão chưởng quỹ vừa nói vậy, hắn liền quyết đoán lấy nó vào trong tay rồi quay đầu cười nói: “Họ Trần.”
Lão chưởng quỹ nói với vẻ vô cùng đáng thương: “Vậy sau này ta theo ngươi mang họ Trần, ngươi trả con dấu đó về có được không?”
Nam tử cười lắc đầu: “Làm ăn mà, vẫn nên có chút thành ý chứ.”
Lão chưởng quỹ thở phì phò nói: “Ta thấy ngươi dứt khoát đừng làm du hiệp chó má gì nữa, ngươi mở tiệm làm ăn đi, chỉ mấy năm thôi nhất định sẽ giàu đến chảy mỡ cho xem.”
Ngoài miệng thì lão nhân nói như vậy nhưng thật ra vì kiếm được không ít tiền lời nên tâm trạng lão tốt, lần đầu tiên rót cho vị khách họ Trần một chén trà.
Người kia cũng đang suy nghĩ chứ không lập tức uống ngay, một người thì ngồi nghĩ xem có thể bán luôn thanh Cừ Hoàng giả kia không, một người thì nghĩ xem làm sao để nghe được chút chuyện sâu xa hơn của Thư Giản hồ từ miệng chưởng quỹ, hai người cứ uống trà nói chuyện phiếm như vậy.
Nam tử biết rất nhiều chuyện mà lão xa phu chưa từng nghe đến.
Thư Giản hồ là thế ngoại đào nguyên của sơn trạch dã tu, người thông minh vào sẽ có thể lăn lộn đến vui vẻ, người ngu đi vào thì sẽ cực kỳ thê thảm. Tu sĩ không có phân biệt tốt hay xấu, chỉ phân chia ra khoảng cách tu vi cao thấp, tính toán sâu cạn khác nhau.
Buôn bán phồn hoa, cửa hàng san sát không hiếm gì của lạ.
Nếu như ngươi ở một nơi khác đã cùng đường mạt lộ hoặc là gặp phải rủi ro, thường thì sẽ tìm được nơi cư trú ở nơi này, đương nhiên nếu như muốn thoải mái thư thái thì đừng có mơ. Nhưng chỉ cần trong tay ngươi có đầu heo, lại tìm được đúng miếu thì sau này chẳng lo lắng tính mạng nữa, tiếp theo lăn lộn ra sao đều phải dựa vào bản lãnh của ngươi. Dựa vào chỗ dựa vững chắc, cống hiến về tiền bạc mà sức lực cũng là một đường ra. Trong lịch sử Thư Giản hồ cũng đâu phải không có kiêu hùng một phương cuối cùng cũng quật khởi sau nhiều năm nhịn nhục?
Bên ngoài cửa hàng, thời gian dần lướt qua.
Trong cửa hàng, lão nhân nói chuyện tràn đầy hứng thú.
Từng có một vị tu sĩ Nguyên Anh gia phả tiên sư cùng liên thủ với một vị kiếm tu Kim Đan, có lẽ cảm thấy bản thân đã có thể xông pha qua toàn bộ Bảo Bình châu rồi nên đã mở một buổi đại yến hội ở trên một hòn đảo lớn của Thư Giản hồ, phát thiệp mời rộng rãi cho các anh hùng, mời tất cả các địa tiên và tu sĩ Long Môn cảnh trong Thư Giản hồ, tuyên bố phải kết thúc cuộc phân tranh như rắn mất đầu của Thư Giản hồ này, muốn làm quân chủ hiệu lệnh quần hùng giang hồ.
Trên yến tiệc có hơn ba mươi vị đảo chủ của Thư Giản hồ nhận được thư mời mà đến hiện trường, không ai đưa ra dị nghị gì, nếu không vỗ tay bảo hay thì chính là cật lực tán đồng, nịnh bợ từ tận đáy lòng, nói Thư Giản hồ nên có một nhân vật lớn có thể khiến người ta tin phục từ lâu rồi, tránh chuyện không có phép tắc quy củ, cũng có một vài đảo chủ trầm mặc không nói. Kết quả là khi yến hội tán đi thì đã có mấy người âm thầm ở lại trên đảo, bắt đầu lập thành một đội, bày mưu tính kế, giải thích cặn kẽ những chỗ dựa và thực lực của các ngọn núi lớn.
Chỉ là cảnh tượng tiếp theo, cho dù là tất cả tu sĩ lớn nhỏ của Thư Giản hồ vào mấy trăm năm sau cũng cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Đêm hôm đó đã có hơn bốn trăm tu sĩ của các hòn đảo khác nhau chen chúc mà tới, vây quanh hòn đảo kia.
Dùng gần hơn chín trăm món pháp bảo, lại thêm hơn hai trăm vị tử sĩ mà tự đảo mình nuôi dưỡng cứng rắn đập chết hai vị tu sĩ Nguyên Anh và kiếm tu Kim Đan không ai địch lại kia.
Sát ý mạnh mẽ nhất vừa hay chính là vị đảo chủ cỏ đầu tường dẫn đầu quy hàng kia.
Nam tử nghe rất chuyên tâm, thuận miệng hỏi đến chuyện Đoạn Giang chân quân Lưu Chí Mậu.
Lão chưởng quỹ càng nói càng hăng say.
Nói Đoạn Giang chân quân bây giờ khó lường lắm.
Hai năm trước có một tiểu ma đầu tới trở thành đệ tử quan môn của Đoạn Giang chân quân, giỏi cho một câu trò giỏi hơn thầy, gã đệ tử này khống chế được một con giao long khủng khiếp, đại khai sát giới ngay trên địa bàn của mình, để cho một vị khách khanh của phủ đệ và cùng hơn mười vị khai khâm tiểu nương bị con Đại Nê Thu kia tàn sát chết hầu như gần hết, dáng vẻ khi chết trông vô cùng thê thảm.
Sau đó chẳng biết tại sao hắn lại giết luôn sư huynh đồng môn, đó là một trận gió tanh mưa máu, con Đại Nê Thu kia hung ác ngang ngược giết người không bỏ sót, nhiều lần há miệng ra không chỉ là vì giết người mà đơn thuần chỉ là thỏa mãn cơn thích thú trong quá trình giết chóc, nơi nó đi qua, xương cốt và tay đứt chân gãy rơi đầy đất.
Từ sau ngày đó, sư đồ hai người thế như chẻ tre, chiếm lấy không ít hòn đảo của các thế lực đã cắm rễ ăn sâu nơi đó.
Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, rất nhiều thiếu nữ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp nghe nói đều bị tên tiểu ma đầu lông còn chưa mọc đủ kia cướp về, hình như đều bị nhị sư tỷ của tiểu ma đầu dạy dỗ, trở thành khai khâm tiểu nương.
Từ đó về sau Thư Giản hồ không có lúc nào thái bình, cũng may dù sao đó cũng là thần tiên đánh nhau, tai họa cuối cùng cũng không lan đến Trì Thủy thành xa xôi này.
Chương 1563: Cuộc Đời Không Phải Chuyện Trong Sách (7)
Sau đó tiểu ma đầu họ Cố cũng mấy lần bị người ta ám sát nhưng đều không chết được, khí thế ngược lại càng lúc càng kiêu ngạo ương ngạnh, hung danh hiển hách, bên người bị bao quanh bởi một đám tu sĩ ba phải, đội cho tiểu ma đầu một cái vương miện tên là Thượng Hồ thái tử. Đầu xuân năm nay tên tiểu ma đầu đó còn đến Trì Thủy thành một lần, cảnh tượng lúc đó vô cùng khoa trương, không kém gì so với thái tử điện hạ của vương triều thế tục.
Lão chưởng quỹ trò chuyện hưng phấn, còn nam tử kia từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc không nói lời nào.
Trong ánh hoàng hôn, lão nhân đưa nam tử đến cửa của cửa hàng, nói là hoan nghênh lần sau lại đến, không mua gì thêm cũng được.
Nam tử trung niên gật gật đầu, lúc đứng dậy, hắn cũng cất ba món đồ nhỏ vào tay áo, kẹp cái hộp gấm kia dưới nách rồi rời đi.
Lão nhân có hơi nghi hoặc một chút, lúc nam tử rời đi, hình như có hơi... Hồn vía lên mây? Kỳ lạ thật, rõ ràng là một hiệp sĩ giang hồ có nhiều tiền, cần gì phải vậy?
Lão nhân cũng không nghĩ nhiều nữa mà gật gù đắc ý trở vào cửa hàng.
Hôm nay làm ăn lớn, thật đúng là ba năm không khai trương, mà đã khai trương thì ăn được ba năm, ngược lại ông ta muốn xem xem sau này cái đám rùa đen chưởng quỹ lòng dạ đen tối của mấy cửa tiệm gần đây còn ai dám nói ông ta không biết làm ăn nữa hay không.
Về phần nam tử kia, sau khi đi rồi còn muốn trở lại mua thanh kiếm nhái Cừ Hoàng kia hay không, còn chuyện vì sao hắn càng nghe lại càng cười gượng, sau đó chẳng cười nổi nữa, chỉ toàn ngồi yên thôi thì lão chưởng quỹ không quan tâm lắm.
Thần tiên Thư Giản hồ đánh nhau gì đó, Cố tiểu ma đầu gì đó, ân ân oán oán sinh sinh tử tử gì đó đều là chuyện của người khác thôi, chúng ta có nghe thì lấy ra nói vài câu rồi thôi.
Mà sau khi vị khác kia ra khỏi cửa hàng thì bước đi rất chậm.
Cuộc đời con người không phải chuyện trong sách, vui buồn hờn giận hay thăng hay trầm đều nằm gọn trong trang sách, nhưng lật trang sách sao quá dễ, còn sửa lòng người thì lại quá khó khăn.
Là ai từng nói câu này? Thôi Đông Sơn? Lục Đài? Chu Liễm?
Không nhớ ra nữa.
Sau khi nam tử trung niên đi được mấy chục bước thì lại dừng lại, ngồi xuống ở một bậc thang giữa hai cửa hàng.
Giống như một con chó bên vệ đường.



Bạn cần đăng nhập để bình luận