Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1749 - Kiếm Của Tiên Sinh Từ Đâu Đến (5)



Chương 1749 - Kiếm Của Tiên Sinh Từ Đâu Đến (5)



Cho nên bọn người Tằng Dịch cũng sẽ gặp phải những người tu hành đồng đạo, trước đó ở một tòa thành lớn còn xém chút nữa nảy sinh xung đột, đối phương là mấy vị gia phả tiên sư đến từ một tòa động phủ đỉnh cao của Thạch Hào quốc, đôi bên ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, ai cũng nói bên kia cố ý cướp đồ, cuối cùng vẫn là Trần Bình An ra mặt thu thập cục diện rối rắm, bảo đám người Tằng Dịch chủ động từ bỏ món linh khí kia, đối phương cũng lùi lại một bước mười dã tu Trần tiên sinh uống rượu một bữa, trò chuyện vui vẻ với nhau, chỉ là vì thế mà Mã Đốc Nghi vẫn âm thầm oán trách Trần Bình An một thời gian dài.Trần Bình An đi đến cửa hàng thịt chó trong chợ, đây là lần thứ hai hắn tới đây. Thật ra thì Trần Bình An không thích ăn thịt chó hoặc có thể nói là hắn chưa bao giờ ăn.Chỉ là trong cửa hàng cũng có bán những món ăn khác, cho nên một người xứ khác không ăn thịt chó như hắn ngồi lẻ loi trơ trọi ở một cái bàn, cũng không uống rượu, nói giọng phổ thông của Thạch Hào quốc. Những bàn bên cạnh đều là nồi hầm thịt chó cách thủy nóng hôi hổi, thực khách cạn chén nâng ly, cho nên vị thanh niên trẻ tuổi mặc áo màu xanh này bỗng trở nên khá bắt mắt. May mà cửa hàng là quán lâu trăm năm đã truyền mấy đời, ông lão là chưởng quỹ lâu năm, con trai cũng là đầu bếp, cháu trai cũng ham học, nghe nói là một tiểu tú tài nổi danh trên con phố lân cận. Cho nên khách trong tiệm vẫn thường trêu chọc rằng sau này tiệm này sao mà duy trì được đây. Ông lão hài hước và hán tử thật thà đều nói đây là mệnh số, biết sao được nữa, nhưng khi nghe được những câu trêu chọc kiểu này, hán tử trông thật thà chất phác kia cũng hiện lên chút tự hào trên mặt, mộ tổ bốc khói. Cuối cùng cũng sinh ra một hạt giống đọc sách có hy vọng thi thố công danh, trên đời này còn có chuyện gì may mắn hơn vậy sao?Thế đạo loạn lạc thì cuối cùng cũng sẽ có ngày nó không loạn nữa.Quán thịt chó mở trong con hẻm đêm nay vẫn tràn ngập thực khách, buôn bán cũng rất tốt. Năm ngoái lúc giữa mùa hè, mặc dù mọi rợ Đại Ly phá thành nhưng không ai phải chết, đại quân tiếp tục xuôi nam, chỉ để lại mấy mọi rợ Đại Ly nghe nói tiếng phổ thông Thạch Hào cực kỳ thông thạo trông coi bên biệt viện quận trưởng, họ cũng không thích đi ra ngoài. Điều này phải kể đến công lao sợ chết của quận trưởng lão gia nơi này, đã cuốn lấy đám vàng bạc bỏ chạy từ lâu, nghe nói đến cả quan ấn cũng không lấy, thay một bộ quần áo màu xanh, vào một đêm khuya lúc còn lâu lắm móng ngựa Đại Ly mới đạp đến, người này đã lặng lẽ rời khỏi thành đi xa dưới sự hộ tống của tùy tùng cận thân, cứ chạy mãi về phía nam, hiển nhiên là không có dự định hồi triều làm quan trở lại nữa. Trong quán có một thiếu niên nhóm lửa làn da đen nhánh lại còn câm điếc, dáng người thì gầy gò, phụ trách tiếp đãi người và bưng trà rót nước, không lanh lợi chút nào.Nghe nói là nạn dân từ bên kia biên quan trốn qua đây, lão chưởng quỹ cũng có lòng thiện tâm nên đã chứa chấp thiếu niên, cho vào cửa hàng làm nhóm lửa. Sau hơn nửa năm hắn vẫn là một thiếu niên không nhanh nhẹn, khách quen trong cửa hàng đều không thích nói chuyện với thiếu niên.Trong hoàng hôn ngày này, khách đã thưa dần, trong cửa hàng chỉ còn vương lại mùi thơm của chỗ thịt chó kia.Trần Bình An gọi một bình rượu tự ủ của quận thành nơi này, ngồi ở vị trí gần cửa lớn. Lão chưởng quỹ đang uống rượu đến say mèm với một vị khách quen, cả khuôn mặt đỏ bừng nói với đám người kia về cháu trai bảo bối của mình.Ông lão chỉ có tửu lượng một cân rượu, giờ đây uống hai ba cân rượu cũng chưa gục. Uống mãi uống mãi nhưng trong lòng vẫn lặng lẽ nhắc nhở bản thân không được uống say rồi quên lấy tiền, thế đạo bây giờ không an ổn, quận thành cũng vậy, vùng nông thôn lân cận cũng vậy, đi ra ngoài mua chó cũng khó khăn lắm, khách khứa cũng không bằng lúc trước, bạc trong túi khách cũng kém xa lúc trước, cho nên bây giờ càng phải tính toán tỉ mỉ hơn. Chuyện cho cháu trai đi học cần chi tiêu rất lớn, nhưng không thể chuyện gì cũng keo keo kiệt kiệt, khiến cho đứa nhỏ bị đồng môn xem thường.Các lão gia đọc sách cũng đều như vậy mà.Thiếu niên tiểu nhị đen gầy kia vẫn còn đang bận rộn dọn dẹp tàn cuộc rượu thịt trên một chiếc bàn khác, đưa lưng về phía Trần Bình An.Trần Bình An đã ăn thức ăn và hai chén cơm, gọi thêm mấy đĩa thức ăn nhắm rượu, uống không nhiều rượu lắm nhưng cũng không ngừng đũa, đồ ăn trên đĩa cũng đã gần trống trơn.Trần Bình An đột nhiên gọi tên thiếu niên kia, sau đó hỏi: “Lát nữa ta còn phải chiêu đãi khách nữa, trừ ếch ra, trong chum nước cửa hàng hậu viện có cá chép tươi mới bắt không?”Thiếu niên thờ ơ gật đầu.Trần Bình An cười nói: “Vậy đi nói cho đầu bếp một tiếng, làm đồ ăn được rồi đó, làm đồ ăn xong người bạn kia của ta có thể đến ăn luôn. Đúng rồi, cho thêm một phần thịt heo nướng măng mùa xuân.”Thiếu niên vẫn gật đầu đi đến hậu viện, khua tay múa chân đưa tay ra hiệu với ông đầu bếp đang ngồi trong bếp nghỉ ngơi. Hán tử vừa mới thở phào được chốc lát, cười mắng một câu mẹ nó, gật gù đắc ý đứng dậy đi giết gà mổ cá, lại phải bận rộn. Chỉ là buôn bán mà, ai lại khó chịu khi tiền tới tay chứ? Thiếu niên nhìn về phía bóng lưng hán tử đang đi kiểm tra lu nước, ánh mắt phức tạp, cuối cùng yên lặng rời khỏi nhà bếp, đi tới chỗ lồng gà bắt con gà lớn nhất, kết quả khiến cho hán tử cười mắng một câu, nói hắn để nó lại dùng để bồi bổ sức khỏe cho con trai, đổi con khác đi. Thiếu niên quay trở lại lồng gà để đổi con khác, dứt khoát chọn lấy con nhỏ nhất, hán tử vẫn tỏ ý bất mãn, nói giá cả giống như nhau, khách ăn không nhìn ra lượng thức ăn lớn nhỏ nhưng mà làm ăn vẫn phải có tâm một chút, cho nên bèn liền tự mình đi đến lồng gà chọn một con khá lớn giao cho thiếu niên. Chuyện giết gà thiếu niên rất quen thuộc, hán tử thì đi mò con cá chép đang nhảy nhót tưng bừng.Thiếu niên liếc mắt về phía lồng chó trong góc, nhanh chóng thu tầm mắt lại.Món cá chép kho tàu được bưng lên bàn.Thiếu niên phát hiện bạn của vị khách kia còn chưa tới.Trần Bình An chỉ nói chờ một chút, đợi mâm đồ ăn thứ hai được bưng lên bàn.Đợi đến khi thịt nướng măng mùa xuân và gà cắt khối nấu gừng hành đều đã lên bàn, thiếu niên nhận ra bạn của khách vẫn chưa tới.Thiếu niên đang định quay đi.Chợt thấy nam tử ốm yếu mặc cẩm bào đột nhiên cười nói: “Đồ ăn đủ rồi, chỉ chờ ngươi ngồi xuống.”Vẻ mặt thiếu niên ngơ ngác.Trong cửa hàng thịt chó chỉ còn lại một bàn khách, lão chưởng quỹ đã ăn nói hàm hồ, còn đang kiên trì mời rượu bên kia, đương nhiên bản thân ông cũng uống không ít. Nhìn tình hình, đoán chừng đã sớm quên mất ý định sẽ không giảm giá bữa cơm này rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận