Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1493 - Điều Đắc ý Nhất Nhân Gian (3)



Chương 1493 - Điều Đắc ý Nhất Nhân Gian (3)




Tống Tập Tân cúi người, nhìn tiểu tử trán đã mọc ra sừng rồng này, bất đắc dĩ nói: "Xem cái bộ dạng nhút nhát sợ sệt của ngươi kìa, rồi lại nhìn con thủy giao kia lại ở hồ Thư Giản, thật sự là cách biệt một trời một vực."
Tống Tập Tân không còn quan tâm đến nó, ngáp một cái, đi vào trong phòng ngủ.
Trĩ Khuê quơ quơ bàn tay, thằn lằn vẫn không dám tiến lên.
“Coi như ngươi thức thời."
Trĩ Khuê cười tủm tỉm đưa tay bỏ tiền Cốc Vũ vào trong miệng mình, tiểu tử kia hình như có chút buồn bực, khẽ kêu một tiếng.
Trĩ Khuê siết nắm tay, nện nắm đấm xuống đầu nó, "Ba năm không khai trương, khai trương một lần ăn ba năm, cái này mà cũng không hiểu?"
Cô đứng lên, đá thằn lằn một cước bay vào sân, "Không có chút bản lĩnh gì, còn dám hy vọng xa vời bộ thân xác thượng cổ để lại của Quốc sư, vụng trộm chảy nước miếng cũng thôi đi, lại còn để người ta tóm gọn, tại sao ngươi lại kém cỏi như vậy?"
Trĩ Khuê ngồi ở trên bậc thang, cởi một chiếc giày thêu, vẫy tay với nó.
Tiểu tử kia ngoan ngoãn đi tới bên chân cô, cô chưa hết tức giận cầm giày thêu đập nó mấy cái.
————
Trên Phi Vân Sơn ở quận Long Tuyền, tại thư viện Lâm Lộc mới xây, hoàng tử Đại Tùy Cao Huyên chính là học ở trường này, hai bên Đại Tùy và Đại Ly đều không cố ý giấu diếm chuyện đó.
Đây là lần thứ hai Cao Huyên tiến vào quận Long Tuyền, nhưng một lần ở trên trời, nên cần đi qua một chiếc thang thông thiên ở Ly Châu động thiên, lần này ở trên đất, ở trên bản đồ Đại Ly thật sự.
Phi Vân Sơn hôm nay là bắc nhạc của Đại Ly, là ngọn núi mới, thư viện cũng là mới, từ phu tử tiên sinh truyền đạo thụ nghiệp đến sĩ tử trẻ tuổi học ở trường cũng coi như là mới.
Thư viện Lâm Lộc do triều đình Đại Ly chuẩn bị mở, không có danh hiệu một trong bảy mươi hai thư viện, sơn chủ và phó sơn chủ cũng không có danh tiếng lớn gì, trong đó còn có lão Thị Lang Hoàng Đình quốc trực thuộc Đại Tùy, nhưng ai cũng biết Lâm Lộc thư viện chắc chắn là không muốn đứng ngoài "Bảy mươi hai thư viện", Đại Ly Tống thị nhất định muốn làm cho bằng được việc này.
Ban đầu Cao Huyên còn tưởng rằng mình ở thư viện chắc chắn sẽ có rất nhiều xung đột, ít nhất cũng nên có một chút cảm giác bị xem thường và lạnh nhạt, bằng không cũng lắm kẻ lòng dạ khó lường, tựa như đám người Lý Bảo Bình và Vu Lộc đến thư viện Sơn Nhai Đông Hoa sơn, như thế nào cũng phải chịu chút nỗi khổ bị người cũ bắt nạt người mới. Nhưng mà Cao Huyên ở thư viện Lâm Lộc mấy tháng lại có chút mất mát, bởi vì hình như từ phu tử đến học sinh, đối mặt học sinh từ quốc gia kẻ địch như hắn cũng không có kì thị quá nặng, hầu như không người nào tỏ ra cảm xúc đối địch rõ ràng.
Cao Huyên vì thế mà nghi ngờ một khoảng thời gian rất dài, sau đó lại bị lời nói của lão tổ tông Cao thị kết tóc tu hành ở Phi Vân Sơn thức tỉnh.
Vương triều Đại Ly dùng trăm năm ngắn ngủi để từ một nước phụ thuộc vương triều Lô thị, từ việc để hoạn quan tham gia chính sự, ngoại thích chuyên quyền độc đoán, trở thành bá chủ phương bắc của Bảo Bình châu hôm nay, trong lúc đó chiến loạn không ngừng, luôn luôn đánh trận, vô vàn người chết, luôn thâu tóm nước láng giềng xung quanh, cho dù là dân chúng kinh thành Đại Ly cũng đều đến từ bốn phương tám hướng, chứ không có thân phận địa vị lâu đời giống như triều đình Đại Tùy, hiện tại như thế nào, tổ tông hai ba trăm năm trước cũng là như vậy.
Cao Huyên nhanh chóng thấu hiểu thế nào là lưu thuỷ bất hữu, hộ khu bất đố (nước chảy liên tục không bị đọng bị tù thì nước sẽ không bị thối, trục cửa quay thường xuyên thì không bị mọt)
Nhưng tổ tông Cao thị từng ở kinh thành Đại Tùy, dùng thân phận tiên sinh thuyết thư trà trộn phố phường lại cảm khái một câu, "Nước chảy? Là máu chảy mới đúng."
Cao Huyên mỗi khi nhàn rỗi, thì sẽ gùi theo rương sách, một mình đi núi lớn phía tây quận Long Tuyền du lịch, hoặc là đi khắp hang cùng ngõ hẻm bên trấn nhỏ, bằng không thì sẽ đi tới quận thành mới ở phương bắc dạo chơi, còn có thể thỉnh thoảng đi đường vòng, trên đường tới thắp hương một tòa sơn thần miếu ở phương bắc, ăn một bát mì hoành thánh, chủ cửa hàng họ Đổng là một người trẻ tuổi vóc dáng cao lớn, tính tình hiền hòa, Cao Huyên thường xuyên qua lại, trở thành bằng hữu với hắn, nếu Đổng Thủy Tỉnh không vội, còn có thể tự mình xuống bếp nấu mấy món ăn, hai người cùng uống chút rượu.
Cao Huyên ngẫu nhiên sẽ tới tòa nhà hoang không có người ở, nghe nói gia chủ là một người đàn ông tên là Lý Nhị, hiện giờ đã bị bên nhà vợ chiếm đoạt, còn đang nghĩ cách làm sao để bán được giá cao, chẳng qua hình như gặp phải trắc trở bên phía huyện nha, dù sao cũng không có giấy tờ nhà đất.
Trong rương sách của Cao Huyên, có một giỏ long vương.
Mỗi ngày đều sẽ dựa theo bí thuật mà lão tổ Cao thị truyền thụ, cho vào trong đó một đồng tiền Tiểu thử, khiến cho linh khí bên trong đậm đặc như nước.
Bên trong cái sọt tre nhỏ, có một con cá chép màu vàng chậm rãi bơi lội.
Đó là lần đầu tiên Cao Huyên nhìn thấy Lý Nhị, đương nhiên còn có Trần Bình An.
Thật ra trước khi Cao Huyên tới nơi này thì đã chuẩn bị tâm lý xong, nói không chừng một ngày nào đó sẽ cần giao giỏ long vương và cá chép màu vàng cho một vị nhân vật quyền thế nào đó ở Đại Ly vương triều, để trả giá cho việc mình được yên ổn học tại thư viện Lâm Lộc.
Nhưng mà đến nay ngay cả Viên huyện lệnh và Ngô quận trưởng hắn cũng chưa từng gặp mặt.
Cao Huyên hôm nay đang ngồi xổm trước khe nước rửa mặt, đột nhiên quay đầu nhìn lại, sau đó liền thấy một nam tử tuấn mỹ mặc trường bào trắng như tuyết, bên tai đeo một cái khuyên màu vàng.
Cao Huyên nhanh chóng đứng lên, chắp tay hành lễ nói: "Cao Huyên xin bái kiến Bắc nhạc chính thần."
Bắc nhạc chính thần Đại Ly Ngụy Bách cười nói: "Không cần khách khí như vậy, thấy ngươi đã đi dạo rất nhiều nơi, cứ tiếp tục gùi giỏ long vương trên lưng cũng không phải chuyện tốt, nếu ngươi tin tưởng ta thì đừng ngại mở giỏ long vương, thả cá chép màu vàng vào suối nước, nuôi dưỡng trong đó. Lấy linh khí làm nước, đó là sai lầm, lâu ngày sẽ đánh mất linh tính, trong thời gian ngắn sẽ giúp cảnh giới tăng lên rất nhanh, nhưng sẽ khó mà đột phá Nguyên Anh cảnh, tuy nếu đặt nó vào nước, mỗi ngày sẽ hấp thu ít linh khí hơn nhiều, tu vi tiến bộ tương đối thong thả, nhưng từ lâu dài mà nói, đây vẫn là lợi nhiều hơn hại."



Bạn cần đăng nhập để bình luận