Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1220: Ai Có Thể Cho Ta Mượn Một Kiếm

Chương 1220: Ai Có Thể Cho Ta Mượn Một KiếmChương 1220: Ai Có Thể Cho Ta Mượn Một Kiếm
Chương 1220: Ai Có Thể Cho Ta Mượn Một Kiếm (4)
Trần Bình An sắc mặt nghiêm túc.
Phạm Tuấn Mậu cười: "Ta biết loại người như ngươi không tin tà, mua bán mà, ta chỉ cần để ý ngươi mua hàng hóa nhà ta là được, còn về ngươi lời hay lỗ ta đều không quan tâm. Yên chí, một đống lớn thiên tài địa bảo đều mang đến cho ngươi. Thứ ta muốn là viên Kim Đan lão giao Nguyên Anh nơi Giao Long câu! Thứ quý hiếm có tiền cũng không mua được đó quả thực khiến ta không khỏi tâm động, bằng không ta cũng sẽ không tự thân đi chuyến này, Phạm Nhị đi là được rồi."
Phạm Tuấn Mậu thống khoái ngửa đầu chuốc một ngụm rượu: "Ngươi đoán đúng rồi đấy, ta chính là muốn chặt chém ngươi, cháy nhà hôi của, hơn nữa một đao này còn chém rất tàn nhẫn, nhưng mà Trần Bình An ngươi có thể không mua ư? Ï"
Trần Bình An ném ra bình sứ chứa Kim Đan lão giao, Phạm Tuần Mậu tiếp lấy.
Trần Bình An hỏi: "Nghe Trịnh Đại Phong nói, ngươi có thể khống chế biển mây trên đầu Lão Long thành, như vậy nếu ta có thể lấy ra thứ còn tốt hơn nữa, không biết ngươi có nguyện ra tay, bất luận thắng thua trên Đăng Long đài đều giữ lấy tính mạng cho Trịnh Đại Phong."
“Trên người Phạm Nhị có một kiện Chỉ Xích vật ta đưa, lúc này hẳn đã móc đồ ra, nếu ta đã là con cháu Phạm thị, khi mua bán đều phải chú ý tới thành tín, đồ thì đều là đồ tốt, chỉ là giá cả hơi mắc chút, ngoài ra không chút vấn đề. Dù ngươi đi tìm Phù gia, Phù Huề cũng chỉ có thể cho ngươi hàng hóa tương tự thế thôi."
Nói xong, Phạm Tuấn Mậu nhè nhẹ xoa vuốt bình sứ trong tay, mỉm cười nói: "Dù ta phá quy củ, chọn cách ra tay, đoán rằng có chống cự đến chết cũng chỉ có năm phần khả năng giữ lại cái mạng rách chết không đáng tiếc của Trịnh Đại Phong, huống hồ ta đây không hề muốn làm như vậy."
Trần Bình An đang định nói chuyện.
Trịnh Đại Phong đã ngồi bên bậc cửa, hắn và Trần Bình An chia nhau một trái một phải, trở thành hai môn thần cho hiệu thuốc Khôi Trần, Trịnh Đại Phong cười nói: "Được rồi, cầu cô ấy cũng vô dụng thôi."
Pham Tuấn Mâu gât gât đầu. lật cổ tay, bình sứ biến mất không thấy đâu: "Đúng là như thế thật."
Trần Bình An lần nữa bị Trịnh Đại Phong mạnh mẽ ngắt lời, lần này Trịnh Đại Phong thậm chí lắc lắc đầu với hắn, tỏ ý đừng lấy ra món đồ kia.
Ánh mắt Phạm Tuấn Mậu sáng lên: "Vẫn còn hàng tốt thật sao? ! Lấy ra xem thử, lỡ như ta cảm thấy vật đó đáng giá, cũng chưa chắc sẽ không ra tay, đánh đau gân cốt mới cứng được, không phải chuyện xấu."
Trịnh Đại Phong đột nhiên đứng lên nói: "Đủ rồi! Phạm Tuấn Mậu, chuyện Trần Bình An luyên chế vât bản mang thực sự là cơ hội mù mịt?”
Hiển nhiên là muốn nói sang chuyện khác, khiến tâm trạng hiếu kỳ của Phạm Tuấn Mậu không tiếp tục dâng tràn.
Phạm Tuấn Mậu có vẻ mất hứng, ngồi dựa vào lưng ghé, vung vẫy bầu rượu trong tay: "Ngươi tưởng luyện chế vật bản mạng cũng như đạo sĩ dưới ngũ cảnh tiện tay luyện mấy viên đan hoàn dưỡng khí chắc? Biết cái gì gọi là thiên thời địa lợi nhân hòa không? Hay là Trần Bình An hắn cảm thấy bản thân là đứa may mắn hồng phúc tề thiên, trên đời chỉ có một, tùy tiện tìm máy thứ, thật sự có thể một lần thôi đã luyện thành vật bản mạng? Nếu Trần Bình An ngươi mà thành công, Phạm Tuấn Mậu này sẽ móc mắt tặng cho ngươi."
Trịnh Đại Phong xoay người nói với Trần Bình An: "Vậy đừng luyện nữa!"
Thần tình Trịnh Đại Phong cực ít khi có lúc nghiêm túc như thế, cuộc đời này vốn không được máy lần.
Trần Bình An đành phải gật gật đầu: "Bỏ đi, ta biết mình đang cược vận khí."
Phạm Tuấn Mậu đứng dậy: "Được rồi, vậy cứ thế đi, Trịnh Đại Phong a, đến lúc đó đánh cho thật hay, ta nhìn từ trên cao, nhớ là có chết cũng phải chết anh hùng khí khái một chút.”
Trịnh Đại Phong khôi phục nguyên hình, mỉm cười xoa tay nói: "Phạm đại tiểu thư, ngày đó trên biển mây ngươi mặc váy màu gì, chiếc màu xanh này đẹp thi đẹp đó, nhưng thỉnh thoảng cũng phải đổi màu khác chứ."
Phạm Tuấn Mậu rốt cục không phải nữ tử tầm thường, cười ha ha nói: "Đến lúc đó dù ta trần như nhộng đứng trên Đăng Long đài, ngươi cũng mở mắt không ra. Nói không chừng Phù Huề một kiếm chém chết ngươi còn chưa hả giận, tiếp tục một cước giẫãm nát đầu ngươi, đến lúc đó tròng mắt ngươi bắn tung ra, phốc một tiếng, từ Đăng Long đài bay lên biển mây, ta lại dùng hai ngón tay kẹp chặt nó, bộp một tiếng, nỗ tung."
Trịnh Đại Phong vội vàng xin tha: "Phạm đại tiểu thư, cầu xin lão nhân gia ngươi nói với ta mấy câu tốt đẹp được không?"
Phạm Tuấn Mậu cười lớn tiến ra ngõ hẻm, bước nhanh chân rời đi.
Sau khi xác định Phạm Tuấn Mậu đã đi xa, Trịnh Đại Phong mới trầm giọng nói: "Ngươi biết viên yêu đan đó nếu vào thời điểm quan trọng sau cùng, chỉ cần ngươi lấy ra. không cần biết là Phù Huêề hay người của Vân Lâm Khương thị, thậm chí là bất kỳ vị đại tu sĩ Tiên Nhân cảnh nào, nhìn thấy đều sẽ động tâm, ngươi sẽ có cơ hội đổi lấy một cái mạng, hôm nay ngươi đưa cho Phạm Tuần Mậu thì có thể đổi lấy được gì? ! cô ta ra tay thì sao chứ, năm phần khả năng mà thôi, nhưng đó là còn chỉ một mình Trịnh Đại Phong ta, đến lúc ấy dù ta được cứu, mấy người các ngươi làm sao rời khỏi Lão Long thành?"
Trần Bình An đột nhiên cười nói: "Làm người truyền đạo cho Trịnh Đại Phong ngươi, ta không thích chút nào.”
Trịnh Đại Phong lườm một cái ngồi lại trên bậc cửa: "Ngươi tưởng lão tử thích lắm chắc? Chuyện này khiến ta cả đời không ngắng đầu lên được với bên chỗ Lý Nhị."
Trần Bình An rúc hai tay vào trong tay áo, nhìn lên vách tường: "Chẳng qua nếu giờ phải làm người hộ đạo cho Trịnh Đại Phong, ta sẵn sàng."
Phạm Tuấn Mậu bỗng nhiên "ngồi trở về" chiếc ghế khi nãy, bật cười ha hả: "Xem ra còn có một viên yêu đan đáng tiền hơn, thập nhất cảnh? Không đúng, yêu đan đại yêu thập nhị cảnh! Nhất định là Kim Đan con đại yêu ở Phù Kê tông Đồng Diệp châu, thú vị thú vị!" Sắc mặt Trịnh Đại Phong kịch biến, mắt nhìn chằm chằm nữ tử áo xanh: "Ta không đùa với ngươi, ngươi đừng có mơ tưởng đến viên yêu đan đó!"
Phạm Tuần Mậu vươn ra một ngón tay, nhè nhẹ xoay tròn một quyền, chỉ thấy vách tường sau người tràn khắp từng sợi sương mù tí tỉ, cuối cùng hội tụ thành một đám mây nhỏ nhắn nơi đầu ngón tay nàng.
Nếu không phải sớm có dự mưu, quả thực cô không cách nào nghe được máy lời tâm sự thật lòng vừa rồi của Trịnh Đại Phong.
Tắm tắc khen, đến cả loại người như Trinh Đai Phong cũng nguyện ý móc tim gan ra khuyên nhủ?
Phạm Tuấn Mậu híp mắt đánh giá người thanh niên trước mắt.
Phạm Tuấn Mậu uống một hớp rượu, vẻ mặt tràn đầy đắc ý: "Kim Đan đại yêu thập nhị cảnh có thể phân thành tam luyện đại trung tiểu, độ khó của đại luyện không thua luyện vật bản mạng, Trần Bình An ngươi đừng ảo tưởng, cho ta là tốt nhát. Ta quản biển mây trên đỉnh đầu hai các ngươi, trên thực tế Phù gia chẳng qua chỉ tương đương với quản gia mà thôi, ta không có mặt, Phù gia có thể điều động chút, ta ở đây, bọn hắn muốn động tay dùng tới một đóa mây nhỏ xíu như trên đầu ngón tay ta đây cũng không được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận