Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1795 - Tiên Sinh Báo Cáo Trở Về (11)



Chương 1795 - Tiên Sinh Báo Cáo Trở Về (11)




Chàng trai mặc áo cẩm bào xanh chậm rãi bước đi trên con phố vắng lặng và yên tĩnh.
Quan Ế Nhiên nhìn bóng lưng gầy và nhớ đến đôi gò má hốc hác có hơi lõm vào đó.
Vô duyên vô cớ Quan Ế Nhiên cảm thấy có chút xót xa, nhưng hắn ta cũng cảm thấy người bằng hữu kia thật ra có chút ngạo nghễ.
Có lẽ một kiếm khách chân chính sẽ như thế này, trong bữa tiệc cũng sẽ ăn uống thỏa thích, sau khi bữa tiệc kết thúc thì vẫn sẽ một mình bước đi.
Quan Ế Nhiên đã uống rượu với rất nhiều người, cũng đã mời không ít người uống rượu.
Nhưng có một vị tu sĩ Nguyên Anh của Đại Ly khét tiếng là bừa bãi, là một vị thần tiên cao xa vời vợi, năm đó khi hắn ta từ biên giới trở về, vị thần tiên đó đã đích thân xuất hiện, đến phố Trì Nhi tìm hắn ta, nói muốn mời hắn ta uống rượu, hàn huyên.
Quan Ế Nhiên cười hỏi: “Ông xứng sao?”
Khi đó, mọi người xung quanh đều cảm thấy có phải là Quan Ế Nhiên đã uống nhiều quá rồi không, chắc chắn sẽ gây ra không ít phiền toái, cho dù có là Quan thị thì cũng phải uống một ly rượu phạt chứ.
Sau đó, khi trở về phủ đệ của ngõ Ý Trì, thái gia gia của hắn ta đã cười vui vẻ, vỗ vào vai huyền tôn trẻ tuổi của mình.
Đó là lần thứ hai Quan Ế Nhiên vui mừng như vậy khi gặp thái gia gia của mình, lần đầu tiên là khi hắn ta quyết định sẽ gia nhập vào quân ngũ, đi đến bên quan và làm một tu sĩ trinh sát cấp thấp nhất.
Luôn có một số người cho rằng thân phận, địa vị mới có thể quyết định liệu một người có thể ngồi vào những bàn rượu hay không.
Những người này ngay cả khi được may mắn được ngồi vào một bàn rượu nào đó, bọn họ cũng sẽ chỉ cúi đầu, khom lưng, chủ động kính rượu lần này đến lần khác, khi đứng lên cụng ly, ly của mình cũng sẽ luôn hạ xuống thấp hơn, hận không thể nằm bò xuống đất và uống rượu.
Thực sự là thú vị và nực cười vô cùng.
Quan Ế Nhiên hai tay ôm lấy gáy, cười nói: “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, những người này cũng nên hiểu là dù sao cũng có người bị cuộc đời ép buộc, bất đắc dĩ nên mới làm như vậy, nhưng hầu hết bọn họ vẫn còn những bộ não sắc bén, nếu dùng những thứ hư vinh như giáo dưỡng, gia phong và cốt cách của mình đổi lấy những đồng tiền thật, thì trong số họ sẽ có người bò lên càng lúc càng cao. Tuy nhiên, ít nhất thì bọn họ đừng mơ được đến bàn rượu của Quan Ế Nhiên ta uống rượu. Vì tương lai có thể ít tiếp xúc với những tên gia hỏa này, ta cũng phải cố gắng hơn nữa, nếu không một ngày nào đó sẽ đến lượt ta bắt buộc phải kính rượu bọn họ, vậy thì chẳng phải là sẽ xong đời rồi sao? Đến khi đó người bị làm nhục, ngoài từ bản thân ta và cả gia tộc Quan thị ra, còn có biết bao nhiêu bằng hữu đã cùng nhau uống rượu như thế này.”
Trần Bình An, người đã rời khỏi thành Trì Thuỷ, đương nhiên không thể đoán được rằng Quan Ế Nhiên sẽ nghĩ nhiều và xa như vậy. Sau khi quay lại trở lại bến đò, nhìn thấy con thuyền của đảo Thanh Hạp vẫn đang đợi.
Đây là một chuyện cũng hợp tình hợp lý.
Quan Ế Nhiên có thân phận bị mây mù che khuất nhưng cũng đã đủ đáng sợ, đủ để khiến Điền Hồ Quân và những người khác phải xem xét lại tình hình lần nữa.
Nói không chừng sau khi Hoàng Hạc nghe được chuyện này, cũng sẽ từ bỏ ý định mời hắn ta uống rượu, bởi vì không thể nào khoe khoang với hắn ta được.
Sau khi lên thuyền, vẻ mặt của Điền Hồ Quân tràn ngập sự áy náy nói: "Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu sư đệ và thẩm thẩm rời khỏi Xuân Đình phủ, ta thật sự rất xin lỗi."
Trần Bình An cười nói: "Sức người có hạn, cố gắng hết sức là được rồi."
Điền Hồ Quân nhìn khuôn mặt đó, đặc biệt là ánh mắt của tiên sinh phòng sổ sách, không hề phát hiện ra chút ý mỉa mai nào, nhưng trong lòng cô ta vẫn bộn bề lo lắng, dù sao sư phụ của cô ta, Lưu Chí Mậu, gần như đã không còn cơ hội trở mình nữa rồi, những gì cô ta làm là cố gắng hết sức lập kế hoạch cho mình và đảo Tố Lân, dốc hết tâm huyết cho sư phụ và sư đệ... nhưng lại không có gì cả.
Trần Bình An đã thay đổi chủ đề: "Chuyện ở phủ Xuân Đình phải giải quyết thế nào đây?"
Điền Hồ Quân cười nói: "Chỉ cần Trần tiên sinh đồng ý, có thể chuyển đến bất cứ lúc nào."
Trần Bình An xua tay nói: "Quên đi, ta đã quen ở căn nhà cũ rồi."
Điền Hồ Quân cũng không nói thêm gì nữa.
Phủ Xuân Đình là nơi có linh khí tràn đầy nhất đảo Thanh Hạp chỉ sau phủ Hoành Ba, ngay khi mẫu thân Cố Xán vừa chuyển đi, gần như tất cả mọi cung phụng đứng đầu, bao gồm cả Du Cối, đều bắt đầu ngấp nghé nó, về phần phủ Hoành Ba, ai cũng muốn chiếm lấy nó. Nhưng không ai có được cái bản lĩnh đó, cho dù có là Điền Hồ Quân, người nắm quyền hiện tại trên đảo Thanh Hạp cũng không nghĩ rằng mình có thể trùng kiến lại phủ Hoành Ba và trở thành chủ nhân của nó.
Muốn tự tìm cái chết sao?
Về phần phủ Xuân Đình, Điền Hồ Quân nhất định phải lấy cho được, còn về việc bảo Trần Bình An chuyển tới đó chẳng qua chỉ là những lời khách khí cho có lệ chứ không phải là thật lòng, cô ta cũng hiểu rõ Trần Bình An sẽ không đồng ý đâu.
Khi tiếp xúc với những người thông minh, đặc biệt là những người thông minh còn hiểu quy tắc thì khá thoải mái.
Nếu không phải người bằng hữu tên là Quan Ế Nhiên của Trần Bình An đột nhiên xuất hiện, có thể Điền Hồ Quân vẫn sẽ dừng chân ở bến đò, nhưng tuyệt đối sẽ không đích thân đến chào hỏi, lãng phí nước bọt ở đây với một tiên sinh phòng sổ sách đã hết thời.
Điền Hồ Quân trầm mặc một lát, sau đó tạm biệt rồi rời đi.
Trần Bình An xách lồng than, mỉm cười gật đầu.
Điền Hồ Quân nhìn nụ cười trên khuôn mặt hốc hác của nam tử, trong lòng gợn sóng lăn tăn, nhưng cũng không suy nghĩ sâu xa.
Trần Bình An quay lưng lại với Điền Hồ Quân, nhìn khung cảnh hồ nước, như đắm chìm vào chốn thần tiên ngàn dặm.
Ngọc Khuê tông.
Dưới phía tối của ánh đèn, thực sự là không thể nào ngờ đến được.
Nếu là Ngọc Khuê tông, thì nó liên quan đến cuộc tranh chấp đại đạo mà trước đây có nghĩ vỡ đầu cũng không thể nào hiểu được, quả thực là trình độ rất chừng mực, chỉ vừa đủ.
Nhưng những khúc mắc nơi đó vẫn còn ẩn giấu bên trong.



Bạn cần đăng nhập để bình luận