Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1328: Chỉ Diên Khởi Phi Điểu Tán (1)

Chương 1328: Chỉ Diên Khởi Phi Điểu Tán (1)Chương 1328: Chỉ Diên Khởi Phi Điểu Tán (1)
Chương 1328: Chỉ Diên
Khởi Phi Điều Tán (1) Dù sao cũng phải lưu lại ở quận thành một ngày, Trần Bình An mới dẫn theo Bùi Tiền ra ngoài du ngoạn, ở một cửa hàng diều, mua cho Bùi Tiền chiếc diều gỗ hàng độc của Thanh Loan quốc, giá không phải là thấp, lúc Trần Bình An móc tiền thanh toán, Bùi Tiền nhìn mà xót của, kéo kéo tay áo Trần Bình An, chỉ chỉ một đống lớn loại diều cánh bướm tương đối rẻ trong cửa hàng, nói là thật ra loại này cũng rất đẹp rồi. Trần Bình An xoa đầu Bùi Tiền, cười nói không cần tiết kiệm số tiền này, chuyện chi tiêu hằng ngày, trong lòng sư phụ tự có tính toán.
Trước khi mua diều gỗ, Bùi Tiền vừa vui mừng vừa tiếc tiền, nhưng sau khi mua thì phán chắn nhảy nhót, bên hông đao kiếm đeo chéo, tay cầm chiếc diều gỗ đắt đỏ, cười đến miệng ngoác tới tận mang tai.
Dẫn theo Bùi Tiền đi dạo mấy chỗ phong cảnh danh thắng du khách tới quận thành phải đi, phố miếu thành hoàng, chùa tháp rừng bia, căn nhà cũ của tế tướng tiền triều, một buổi sáng cứ như vậy thảnh thơi trôi qua.
Tới giữa trưa. Trần Bình An mang theo Bùi Tiền vào quán nhỏ ăn bữa trưa, đồ ngon mà giá rẻ, chỉ là hơi cay một chút, Bùi Tiền ăn tới mức đầu đầy mồ hôi, mồ hôi làm mờ cả mắt, vẫn hạ đũa như bay.
Thời điểm ba món ăn trên bàn không còn lại bao nhiêu, Bùi Tiền mồ hôi như mưa rơi đưa tay lau khuôn mặt ngăm đen, đột nhiên phát hiện Trần Bình An đã buông đũa, cười nhìn về phía mình. Bùi Tiền Cười cười, có chút thẹn thùng, tướng ăn của bản thân có phần không ổn, về sau kiềm chế chút, bằng không ra ngoài hành tâu giang hồ, sẽ không cần thận làm sư phụ mắt mặt. Trở lại tòa quán trọ tiên gia kia, Trần Bình An giúp nó chọn một chỗ trống trải trong Bách Hoa Uyên, Bùi Tiền bắt đầu thả con diều.
Trần Bình An ngồi ở ghế dài trong đình tránh nắng, nhìn tiểu cô nương gây gò chạy nhanh, con diều bay lượn theo gió, uống từng ngụm nhỏ vò rượu quế hoa còn lại không nhiều trong vật gang tắc, tâm cảnh an bình.
Bùi Tiền quay đầu lớn tiếng hỏi: "Sư phụ, người có muốn chơi thả diều không?"
Trần Bình An khoát tay.
Bùi Tiền lại tiếp tục nhanh chân chạy VỘI.
Bách Hoa Uyễn, tranh tài khoe sắc, đẹp không sao tả xiết.
Thôi Đông Sơn dẫn Tùy Hữu Biên đi về phía đình tránh nắng bên này, Thôi Đông Sơn sau khi chắp tay hành lễ, ngồi xếp bằng ở ghế dài, tựa lưng cột sơn son, Tùy Hữu Biên thì không ngồi xuống, nói: "Trần Bình An, ta tính rời khỏi nơi này, sớm đi Ngọc Khuê Tông của Đồng Diệp Châu.”
Trần Bình An không cảm thấy bát ngờ, gật đầu nói: "Lên đường cần thận."
Tùy Hữu Biên yên lặng chờ câu sau, chỉ là Trần Bình An sau khi nói xong bốn chữ này, như cũng đã nói hết toàn bộ lời nói. Tùy Hữu Biên lạnh mặt, chưa rời khỏi đình tránh mát nhưng cũng không mở miệng nói chuyện, đứng sóng vai với Trần Bình An trong không khí ngượng ngùng như vậy.
Trần Bình An nhìn Thôi Đông Sơn, người sau trong lòng hiểu ý, lấy phi kiếm màu vàng quay chung quanh đình nghỉ mát vẽ ra một cái vòng lớn, ngăn cách ra một tiểu thiên địa, để tránh trong ngoài quán trọ có thể dò xét, chung quy không phải tiểu thiên địa danh xứng với thực, chưa chắc chống đỡ được Chưởng Quan Sơn Hà của đám Địa tiên, chỉ là như thế, Thôi Đông Sơn sẽ lòng sinh cảm ứng, tùy tay đánh chết Kim Đan Nguyên Anh rắm chó tiểu địa phương như Thanh Loan quốc, có gì khó chứ? Đừng coi Thôi đại gia hắn như không khí.
Trần Bình An lúc này mới nói: "Tùy Hữu Biên, vậy ta sẽ nói máy lời cụ thể đại sát phong cảnh, mặc kệ ngươi thích nghe hay không, ngươi cũng phải nghe cho hết. Đầu tiên, Si Tâm Kiếm là ta cho ngươi mượn, phải trả lại, còn có mảnh Trảm Long Đài kia, cũng phải trả tiền. Thứ hai, chuyện gia nhập quê quán gia phả Đại Ly vương triều, đây là chuyện ngươi ta lúc trước đã quyết định, không thể đổi ý, cho nên trước khi ngươi rời khỏi Bảo Bình Châu, còn phải để Thôi Đông Sơn quyết định, không thể muốn đi là đi. Thứ ba, bức họa cuộn tròn ta sẽ lưu lại, những ngươi một khi từ võ phu thuần túy chuyển thành kiếm tu luyện khí sĩ, đồng tiền Kim Tinh có thể tiếp tục cho ngươi từ bức họa cuộn tròn đi ra hay không, chuyện này, ngươi ta đều không xác định được, cho nên trừ chuyện cần phải cẩn thận khi nam hệ, không thể làm việc theo cảm tính, đến Ngọc Khuê Tông, càng phải thu bớt lại tính khí của ngươi. làm kiếm tu. luyên kiếm là tu hành, nhưng tu hành không chỉ có luyện kiếm."
Tùy Hữu Biên nhìn Trần Bình An, chậm rãi gật đầu.
Thôi Đông Sơn lau khóe mắt, ra vẻ nức nở nói: "Cảm động lòng người, ta nếu là nữ tử có chút lương tâm, sẽ không đi được nữa."
Hắn quay đầu nhìn phía con diều trên không trung ngoài đình,"Người đời chỉ biết thần tiên thật tiêu dao, ta nói chỉ làm uyên ương không làm tiên.”
Trần Bình An và Tùy Hữu Biên đều không thèm để ý Thôi Đông Sơn đang chêm chọc cười cợt. Tùy Hữu Biên im lặng không lên tiếng.
Trần Bình An nói: "Lộ phí đi đường đã chuẩn bị xong chưa? Coi như ta chưa hỏi, chắc chắn là không có, các ngươi dọc đường vốn không có nghề nghiệp để kiếm tiền, vậy ta chuẩn bị cho ngươi hai túi tiền là được, một túi vàng bạc thế tục, một túi tiền Tuyết Hoa, tiền Tiểu Thử bản thân ta cũng không còn lại mấy đồng, tiền Cốc Vũ thì một đồng cũng không có, cho nên lần này ngươi nam hạ Đồng Diệp Châu, không có cơ hội tiêu tiền như nước, nói không chừng dọc theo đường đi chọn thuyền tiên gia và tuyến đường, cũng cần ngươi tự mình tính toán nhiều hơn, càng không thể ở phòng đắt đỏ, tránh cảnh đi đến một nửa đã phải đi bộ viễn du, như thế, dễ dàng phát sinh thêm chuyện khác."
Trần Bình An đột nhiên thay đổi chủ ý,"Ngươi có thể đi Lão Long thành trước một chuyến, đi tìm Phạm Nhị, nói ta đã đồng ý với ngươi, bảo hắn cho ngươi vay tiền."
Trần Bình An vươn một bàn tay,"Nhiều nhất năm đồng tiền Cốc Vũ, nhiều nhất năm đồng!"
Khóe miệng Tùy Hữu Biên hơi nhéch lên, vẫn không nói lời nào. Trần Bình An cho rằng cô đang châm chọc mình keo kiệt tham tiền, tức giận nói: "Không thương lượng, cùng lắm cũng chỉ có thể mượn Phạm Nhị năm đồng."
Tùy Hữu Biên gật đầu nói: "Được."
Thôi Đông Sơn nghĩ nghĩ, không bao đồng, thay Trần Bình An làm thiện tài đồng tử, trong những việc việc nhỏ, hắn gã học sinh đáng thương này khó thoát khỏi vận mệnh phải dùng tới tiền túi, giúp đỡ tiên sinh nhà mình đảm nhiệm nhiều việc cũng không sao, nhưng trong những chuyện lớn liên quan đến sinh ly tử biệt này, vẫn là giao cho tiên sinh tự mình xử trí đi.
Nhưng hai túi tiền vẫn tự dưng xuất hiện ở trong tay Thôi Đông Sơn, y ném cho Tùy Hữu Biên, sau đó quay đầu cười nói với Trần Bình An: "Sau này tiên sinh nhớ trả lại ta."
Trần Bình An đương nhiên không có dị nghị gì.
Trần Bình An và Tùy Hữu Biên, thật ra đều là những người không thích dây dưa lôi thôi tình cảm, cho nên sau đó thực sự không còn gì để nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận