Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1212: Hy Vọng Đầu Vai Người Khác (1)

Chương 1212: Hy Vọng Đầu Vai Người Khác (1)Chương 1212: Hy Vọng Đầu Vai Người Khác (1)
Chương 1212: Hy Vọng
Đâu Vai Người Khác (1)
Trần Bình An bực mình cười nói: "Ta nguyện ý nhúng tay việc này, chứ không phải một lòng tìm chết? Trận doanh đối thủ có những thế lực nào, mỗi phe có mấy vị Kim Đan, Nguyên Anh Địa tiên? Những thế lực nào là tọa sơn quan hỗ đấu, những Địa [liên nào sẽ hạ trường chém giết, sau lưng mỗi người liệu có tu sĩ thượng ngũ cảnh đang rình rập cơ hội mà động thủ không, ta phải hiểu rõ tường tận chứ? Địa thế phong thủy Lão Long thành, cùng với lộ tuyến xung quanh Đăng Long đài, ta cũng phải biết phần nào chứ? Ngươi ba lần giao thủ cùng Phù gia, Phương gia và Đinh gia, chẳng lẽ ta không thể nghe lại chỉ tiết?"
Trịnh Đại Phong không khỏi đau đầu, lấy ra bình sứ: "Cầm về cầm về đi, chúng ta thật sự không phải cùng một loại người, đái cũng không cùng một hũ được!"
Trần Bình An mặc kệ Trịnh Đại Phong, trực tiếp bước qua bậc cửa.
Âm thần họ Triệu đã hiện ra trong cửa hàng, mỉm cười nói: "Ta có thể nói rõ ràng tỉ mỉ cho ngươi." Trịnh Đại Phong ai thán một tiếng, theo thói quen kéo đũng quần, xách băng ghế quay về hiệu thuốc, theo Trần Bình An đi vào hậu viện, bên trong gian nhà, Trần Bình An ngồi đối diện cùng âm thần họ Triệu, Bùi Tiền không dám đi lại lung tung mà ngồi trên ghế dài đưa lưng về phía cửa phòng, chủ vị dành cho Trịnh Đại Phong. Trần Bình An để bón người Ngụy Tiện Lô Bạch Tượng chia nhau xách ghế ngồi bàng thính xung quanh.
Trịnh Đại Phong ngồi xuống trước, rất có phong thái chủ nhà, bốc một bó to hạt dưa đặt lên đĩa trước mặt Bùi Tiền, nó liếc nhìn Trần Bình An, không tình không nguyện cảm ơn Trịnh Đại Phong một tiếng.
Sau đó Trịnh Đại Phong tự càm cho mình hai đĩa đậu phông và thịt bò khô.
Bùi Tiền nhìn hạt dưa trong đĩa nhỏ trước mặt, lại nhìn Trịnh Đại Phong phía đối diện, ngay cả đến cái đĩa đều lớn hơn của nó, thế này có quá đáng lắm không?
Bùi Tiền giơ ngón tay cái lên: "Đạo đãi khách này của ngươi, ta phục!"
Trịnh Đại Phong vươn tay vờ ân hai cái: "Ghi ở trong lòng, đừng treo ở trên miệng." Bùi Tiền ngồi xếp bằng trên ghé, chăm chú cắn hạt dưa.
Trần Bình An tháo hồ lô dưỡng kiếm xuống đặt lên bàn, hỏi: "Có thể uống một chút được không?”
Trịnh Đại Phong bóc đậu phộng, lắc đầu nói: "Giọt rượu không dính, gần đây không uống được."
Âm thần họ Triệu chậm rãi nói: "Sáu ngày sau, tiết khí đại hàn, ở Đăng Long đài Phù gia, Trịnh Đại Phong sẽ cùng Phù Huề quyết một trận sống mái, không chết không ngừng, cũng tức là sau cùng chỉ có một người còn sống. Nếu Trịnh Đại Phong chết rồi vây thì đơn giản, chúng ta đi lên nhặt xác giúp là được, không có gì nguy hiểm, nếu Phù gia đã đánh giết một vị võ phu cửu cảnh, mặt mũi tranh đủ rồi, hẳn sẽ rộng lượng chút, không tiếp tục làm khó hiệu thuốc Khôi Trần làm gì.”
Thấy Tràn Bình An quay sang nhìn mình, âm thần cười khổ nói: "Tất nhiên, ta không thể trơ mắt nhìn Trịnh Đại Phong chết trên Đăng Long đài, hắn mà chết,
Ta cũng không làm được âm thần nữa, nói gì đến chuyện che chở con cháu. Cho nên nào sợ đến lúc đó Đăng Long đài bày đầy thuật pháp cắm ché, ta vẫn có phương pháp xông vào trong, chẳng qua một khi làm thế cũng chỉ là giúp Trịnh Đại Phong chết muộn hơn một khoảnh khắc. Còn nếu Trần Bình An ngươi chọn chấp ý ra tay tương trợ, thì sẽ thành một trận đại loạn chiến, không nói Kim Đan Nguyên Anh, e rằng chỉ cần là tu sĩ trong ngũ cảnh, trừ Phạm gia, năm dòng họ lớn ở Lão Long thành đều sẽ tới giãm một cước."
Trần Bình An gật đầu nói: "Đây là kết quả hỏng bét nhất, ta đã biết, giờ nói tình hình tốt nhất thử xem."
Trong lòng âm thần hơi có phần kinh ngạc, lần trở về từ Đảo Huyền Sơn này, Trần Bình An hình như đã thay đổi rất nhiều. Chỉ là hình tượng âm thần vốn đã mờ mịt, nét mặt mơ hồ nên không thấy biến sắc, hắn tiếp tục nói: "Trịnh Đại Phong ba quyền đánh ngã tu sĩ Kim Đan đệ nhất Lão Long thành Sở Dương, sau đó đại chiến một trận cùng Nguyên Anh lão tổ Phù gia tay cầm một kiện bán tiên Binh, Phù gia gầy dựng Lão Long thành lâu như vậy, phủ đệ sớm đã được tạo thành tương tự như thư viện, thành tiểu động thiên phúc địa của đạo quan, cho nên trận kia đánh không hề nhẹ nhàng." Trịnh Đại Phong cười nhạo nói: "Tỏ ra yếu thế, ta muốn làm ngược lại, ngay từ mới bắt đầu đã nhắm tới thành chủ Lão Long thành Phù Huề, nếu không phải ta cố ý đè lên cảnh giới, lão già cầm cây thương sắt rách nát kia đã bị ta đánh gục, bị nhỗ nước miếng lên mặt rồi."
Trần Bình An không quá tin tưởng ngôn từ của Trịnh Đại Phong, âm thần cười gật đầu nói: "Trịnh Đại Phong nói không ngoa chút nào, lúc ấy quả thực hắn không có ý bạo lộ cảnh giới thực quá sớm."
Trong lòng Trần Bình An hiểu rõ, thế mới phù hợp tính cách Trịnh Đại Phong. Đổi thành cha Lý Hòe, Lý Nhị, khả năng sẽ không che đậy như vậy.
Trên thực sự ở Ly Châu Động Thiên năm đó, trừ Tê tiên sinh và Dương lão nhân, cùng với ca ca Lý Bảo Bình Lý Hi Thánh, sợ rằng người giữ cửa này mới là nhân vật có học vấn lớn nhát. Hiểu càng nhiều, yêu cầu càng cao, một thân quyền ý ngược lại không thuần túy bằng Lý Nhị, rết cuộc muốn càng nhiều bụng dạ càng hẹp. Cho nên khi xưa Trịnh Đại Phong phá cảnh mới gian khổ như thé. Đến nỗi cần Trần Bình An và Chân Thành Thiên) làm người truyền đạo cho hắn. Trần Bình An hỏi: "Vậy tức là nữ tế Đinh gia, tên đệ tử đích truyền Đồng Diệp Tông mang theo vợ con về nhà mẹ đẻ đã hại cho [Trịnh Đại Phong bị thương nặng? Sao lại đàm phán không thành, đến nỗi ra tay đánh lớn?”
Sắc mặt Trịnh Đại Phong âm trầm, lẳng lặng xé một miếng thịt bò khô ném vào trong miệng.
Âm thần họ Triệu cười nói: "Đứa đó lai lịch quả thật không nhỏ, vừa đến hiệu thuốc Khôi Trần đã hô hào một trận, đại ý muốn nói hai điểm, một là hắn tên Đỗ Nghiễm, trưởng tôn của vị lão tổ trung hưng Đồng Diệp Tông, hai là năm đó lúc Đỗ Nghiễm hắn che giấu thân phận lăn lộn tứ xứ ở Lão Long thành, tổ tông của tay thanh niên họ Phương kia là tùy tùng đi sau mông đít hắn, đến lứa thanh niên bây giờ đã là độc định, cho nên hi vọng Trịnh Đại Phong nễ mặt, đừng khiến người ta đứt hương hỏa. Chỉ cần Trịnh Đại Phong gật đầu đáp ứng, hắn hứa hẹn Đồng Diệp Tông sẽ đứng về phía hiệu thuốc Khôi Trần."
Âm thần liếc nhìn Trịnh Đại Phong vẫn đang ngắm hồ lô dưỡng kiếm, cười lạnh nói: "Võ phu cửu cảnh đã cho rằng mình là thiên hạ vô địch, biết rõ bên cạnh Đỗ Nghiễm có một vị tu sĩ Ngọc Phác Cảnh, nhưng vẫn không xem ra gì, còn dám chê cười người ta làm chó cắn loạn, Trịnh Đại Phong, giờ thế nào, có muốn uống rượu không? Muốn uống thì uống thôi, dù sao ngươi là thiên hạ vô địch, một Nguyên Anh thập cảnh đỉnh phong, cộng thêm Phù Huèề trong tay có ít nhất một thanh tiên binh, lại thêm địa lợi Đăng Long đài chẳng phải vẫn bị Trịnh đại gia của chúng ta một quyền đánh gục?"
Trịnh Đại Phong lườm một cái, chân giẫm trên ghế dài, ôm lấy bả vai, hồn nhiên không coi ra gì, chỉ là không uống được rượu, quả thực có chút khó chịu. Then chốt là tiểu tử Trần Bình An này không hiền hậu, rõ ràng mình đã nói giọt rượu không dính, Trần Bình An ngươi cũng không uống rượu, cứ lấy về thành thật treo giữa eo là được rồi, ngươi còn mở nắp hồ lô là cớ làm sao?
Trần Bình An gật gật đầu, tò mò hỏi: "Phạm Nhị nói với ta trước đó Trịnh Đại Phong từng đến Phương gia một chuyến, chuyển một câu nói cho gã thanh niên kia, là gì vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận