Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 998: Sát Cơ Tứ Phía (2)

Chương 998: Sát Cơ Tứ Phía (2)Chương 998: Sát Cơ Tứ Phía (2)
Chương 993: Sát Cơ Tứ Phía (2)
Nói xong những lời này, Ngụy Diễn quay đầu hỏi: "Phàn tiên tử, trong bảy người còn lại có ai ấn tàng càng sâu?"
Hai tay Phàn Hoàn Nhĩ chắp sau lưng, rảo bước đi trên cây cầu vắng lặng không người, kề cận lan can, lần lượt vỗ đánh tay vịn dọc đường đi, cười nói: "Dù có, ít nhất ta và Kính Tâm đình đều không biết."
Ngụy Diễn cười ôn hòa, không ngờ Phàn tiên tử cũng có lúc hóm hỉnh như thế, nhát thời hắn nhìn trân trân tròng mắt ửng nước kia, có phần ngây dại.
Ánh mắt nam nhân, hạ đẳng chỉ nhìn gương mặt nữ tử, trung đẳng nhìn dáng người, thượng đẳng nhìn thần ý nữ tử.
Huống hồ cả ba Phàn Hoàn Nhĩ đều có, mỗi cái còn là đệ nhất thế gian.
Làm sao có thể khiến thái tử điện hạ Nam Uyễển quốc mắt cao hơn đỉnh không động tâm, yêu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Ngụy Diễn si mê nàng, vô luận là lời lẽ hay tầm nhìn đều không suông sã, lại cũng luôn không có ý ân tàng kín kẽ.
Nguy Diễn thoáng dừng chân, rồi lại tăng nhanh nhịp bước, cùng nàng sóng vai mà đi, muốn vươn tay dắt bàn tay ngọc kia, đáng tiếc không có dũng khí.
Phàn Hoàn Nhĩ chợt dừng chân, nghiêng người, đưa mắt nhìn ra xa, mặt mày ưu sầu, chậm rãi nói: "Sở dĩ nói tới chuyện này là bởi có một chuyện kỳ quái ta nghĩ mãi không ra."
Ngụy Diễn hiếu kỳ nói: "Nói thử xem."
Phàn Hoàn Nhĩ vuốt vuốt mi tâm, Ngụy Diễn lo lắng nói: "Sao vậy, không lẽ kiếm khách áo trắng kia sử dụng thủ pháp âm hiểm gì à2?" Nàng cười đáp: "Điện hạ, ngài có từng nghe về "Trích Tiên Nhân" từ chỗ sư phụ ngươi không?"
Ngụy Diễn cười nói: "Sư phụ của ta là giang hồ mãng phu, chưa từng nhắc tới người này, lão nhân gia không thích văn nhân mặc khách, luôn nói bọn họ là đám đàn bà, lúc còn nhỏ học võ cùng sư phụ, chỉ cần tán gẫu mà ta nói chuyện hơi nho nhã chút thì sẽ bị đánh. Thế nên ta chỉ có thể cảm nhận phong thái Trích Tiên Nhân ở trong trang thơ.”
Nếu phía Ngụy Diễn đã không có manh mối, Phàn Hoàn Nhĩ không muốn nói nhiều về việc này, mà nói sang chuyện khác, nàng ánh mắt sâu xa, lắm bắm nói: "Điện hạ, ngài đã từng có cảm giác, khi chúng ta trải qua một chuyện, hoặc đi qua một nơi, gặp qua một người nào đó, cứ cảm thấy có phần quen thuộc?”
Ngụy Diễn gật gật đầu: "Có a, làm sao lại không."
Vị thái tử điện hạ này cảm thấy thú vị, cười hỏi: "Chẳng lẽ Phàn tiên tử cũng tin cách nói chuyên thế của Phật gia?"
Phàn Hoàn Nhĩ lắc đầu.
Trên Cổ Ngưu sơn ngoài kinh thành, tối nay một đám đông tới bảy tám người đang đứng, trong đó Hồ Sơn Phái Du Chân Ý bộ dạng như trẻ con, thần sắc lại ngưng trọng, mắt nhìn đăm đăm viên khung kinh thành trong màn đêm xa xăm.
Hán tử lôi thôi mùi rượu đầy người, đến cả bội kiếm cũng đã gá nợ cho phụ nhân quán rượu, tên hắn là Lục Phảng.
Quốc sư Nam Uyễn quốc Chủng Thu là một vị nam tử cao gầy sắc mặt nghiêm túc, khí chất nho nhã, rất khó tưởng tượng hắn lại là thiên hạ đệ nhất thủ nỗi danh.
Người còn lại Du Chân Ý giọng nói cũng non nớt như dung mao. châm rãi mở miêng nói: "Trừ Đoạn Ma, Xuân Triều cung Chu Phì, du hiệp Phùng Phùng, Kính Tâm Trai Đồng Thanh Thanh, ngoài bốn người đã xác định này, chúng ta sợ rằng phải giết thêm một người."
Lục Phảng tự giễu nói: "Không phải ta chứ?"
Chủng Thu lành lạnh liếc nhìn hắn.
Lục Phảng trải tay ra, đành chịu nói: "Đùa một chút cũng không được à?”
Trừ ba người thuộc tứ đại tông thị này, trên đỉnh núi còn có một số nhân vật tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây.
Nhưng không có ngoại lệ, đều là một trong mười đại cao thủ có tên trên bảng, hoặc là võ sư cỡ như sư phụ Ngụy Diễn.
Tối nay Cổ Ngưu sơn, cùng với tiếp sau đó là kinh thành Nam Uyễn quốc, vốn định sẵn sẽ không nói chính tà.
Du Chân Ý nhìn chằm chằm nơi xa, nhẹ giọng nói: "Lục Phảng, ngươi và bằng hữu của ngươi trước tiên giải quyết tên ngoài ý muốn lớn nhất kia, về phần liên thủ giết người, hay một mình giết người, ta đều không quản, nhưng chỉ được thành công không được thất bại, trong vòng ba ngày, mang đầu lâu người đó tới đây, tất cả mọi vật trong người hắn, cứ theo quy củ, kẻ giết người được hết."
Lục Phảng sờ sờ cái ót, than thở một tiếng. .
Trần Bình An không về lại tòa nhà mà như cô hồn dã quỷ một mình dạo đêm kinh thành, nhân dịp lẻn vào tàng thư lâu một nhà thư hương môn đệ, tiện tay lật xem thư tịch.
Trước hừng đông, hắn lại yên ắng rời đi, tới Quốc Tử Giám kinh thành bàng thính phu tử giảng bài, mãi đến giữa trưa mới quay về phố Trạng Nguyên, có ý tránh ra tòa nhà liên quan tới đám người Định lão nhân, Trâm Hoa Lang Chu Sĩ.
Phố Trạng Nguyên có mấy gian cửa hàng sách chật chội nhỏ hẹp, trừ bán sách cũng nhân tiện bán một ít văn phong tứ bảo thô sơ đơn giản, được cái giá cả không cao, rốt cuộc người mua bên này phần đa đều là thư sinh vào kinh đi thi. Trần Bình An mua máy bản văn bút du ký sơn thủy tại một cửa hàng trong đó, sắp tới khẳng định sẽ không mở ra đọc, chỉ là muốn cho Lạc Phách sơn có thêm ít sách.
Đến khi Trần Bình An quay trở lại con ngõ ở trọ, vừa khéo đứa bé thanh tú kia cũng đi học về, hai người cùng lúc đi trong ngõ hẻm, đứa nhỏ như có điều gì khó nói, nín nửa ngày mà vẫn không nói ra miệng được.
Trần Bình An làm bộ không thấy, trở về trạch viện, cơm chiều ăn cùng bàn với gia đình đứa nhỏ, điều này trước lúc thuê phòng đã có thỏa thuận. Chủ hộ thêm bát thêm đũa cho Trần Bình An, mỗi ngày thu ba mươi văn tiền, bà lão thể thốt nói bữa nào cũng sẽ có thịt cá, trên thực tế Trần Bình An thường xuyên ra ngoài, hoặc là đi sớm về trễ, lỡ qua thời gian ăn cơm, hoặc là dứt khoát một khoảng thời gian không thấy người đâu, bà lão vui vẻ lắm.
Hôm nay trên bàn chẳng có thịt cá gì, bà lão cười xin lỗi, nói sao hôm nay Trần công tử không sớm dặn một tiếng để tiện chuẩn bị đồ ăn.
Trần Bình An cười nói có thể ăn no là được rồi.
Bà lão hỏi sáng mai thì sao, sau khi nghe Trần Bình An nói hôm sau phải ra ngoài, bà lão liền thở vắn than dài, oán giận Trần công tử cũng quá bận rộn, ăn bữa cơm gia đình cũng khó như vậy, kỳ thực tay nghề nấu nướng của con dâu bà cũng không tệ, không dám nói quá tốt, nhưng ăn rất vào cơm.
Phụ nhân một mực cúi đầu bới cơm, thức ăn đều không dám gắp nhiều. thỉnh thoảng ngắng đầu cười hiền lành, đây là lần đầu tiên mẹ chồng khen thưởng mình.
Trần Bình An ăn cơm xong thì dời ghế tới góc đường gia gia đứa nhỏ thường đánh cờ với người ta, khó được mặt đường được trải đá xanh, người ở đây lại sống cùng nhau nhiều đời, ở bên đường nhìn người đến người đi, cùng hàng xóm láng giềng trò chuyện tán gẫu, rất bình yên.
Trần Bình An ngồi cách không xa bàn hạ cờ, bên kia một đại đội người đang vây kín, đột nhiên phát hiện đứa nhỏ kia cũng dời ghế ngồi ở bên người mình. Trước khi đi hắn đã tháo xuống thanh "kiếm khí" đặt ở trong phòng, hóng mát ngoài đường còn đeo một thanh kiếm, không hợp lý. Hồ lô dưỡng kiếm mang ở bên người, nhưng vẫn để phi kiếm Mười Lăm ở lại trong viện, tránh để bị người ta trộm đi, hiện nay kinh thành Nam Uyên quốc không thái bình, tàng long ngọa hổ, đoán rằng rất nhanh sẽ có động tĩnh.
Phát giác đứa nhỏ có chuyện muốn nói, Trần Bình An cười hỏi: "Có tâm sự?"
Học tư thục, đứa nhỏ biết được một ít lễ nghi thô lược lễ, cúi thấp đầu, nói: "Xin lỗi Trần công tử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận