Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 842: Mài Mòn Vạn Cổ Đao Trong Lòng (

Chương 842: Mài Mòn Vạn Cổ Đao Trong Lòng (Chương 842: Mài Mòn Vạn Cổ Đao Trong Lòng (
Chương 842: Mài Mòn Vạn Cổ Đao Trong Lòng (1)
Người chèo thuyền suy nghĩ,"Ta không đi nữa."
Quả thực chiếc thuyền con chợt dừng lại.
Nam tử gật gật đầu,"Thật ra ngươi không ngốc."
Hắn ngự phong nghênh ngang mà đi, vẻ mặt oán khí, thì thào tự nói, tự hỏi tự đáp.
"Tiểu Tề muốn ta làm hộ đạo nhân của ngươi, sao ta phải nhận lời? Tiểu Tề đọc sách nhiều đến váng đầu, ta thì không."
"Cho nên sẽ không nhận lời."
Kiếm tu tựa như tâm tình càng thêm không ổn, bắt đầu gia tốc tiến về phía trước, thế cho nên phía sau khí cơ chấn động, oành đùng đùng rung động, tựa như một chuỗi lôi minh vang vọng biển mây.
Thời điểm sắp đi ngang qua hai tòa thần tượng vũ sư cùng thần tướng, có người cao giọng răn dạy, không được kiếm tu này tự tiện bay vút trên không tông môn, phải đi đường vòng.
Kiếm tu cúi đầu tùy ý liếc mắt, ngón cái để ở chuôi kiếm, nhẹ nhàng đẩy, trường kiếm rơi xuống hướng mặt biển, sau khi rơi xuống độ cao cách mặt biển chỉ có mấy trượng, trong nháy mắt đột ngột từ mặt đất mọc lên, một kiếm như cầu vòng mà đi, trực tiếp một kiếm chém pho tượng thần tướng kia thành hai nửa, kim quang tạc liệt, như mặt trời mọc lên ở phương đông. Trường kiếm chợt lóe rồi biến mất, đuổi kịp chủ nhân, lặng yên trở vào vỏ.
Kiếm tu tiếp tục đi về phía trước.
Giảng đạo lý?
Hắn chưa bao giờ thích.
Muốn cùng người ta giảng đạo lý, còn luyện kiếm làm cái gì?
Kiếm tu trong giây lát đưa mắt nhìn lại"Trước mặt ta khoe kiếm khí, ngươi tưởng mình là A Lương a?
Kiếm tu trên mây còn cách Giao Long Câu bảy tám trăm dặm, lật cổ tay, sau đó một cái tát bay ra ngoài.
Một tòa Quế Hoa Đảo, toàn bộ lộn nhào một vòng trên không trung, trùng trùng đập xuống mặt biển bên ngoài hơn mười dặm, kịch liệt lay động không thôi. Sau đó giống như bị đại phong thổi phát, đón gió vượt sóng, tấn mãnh đi về phía trước, nháy mắt rời xa Giao Long Câu.
Sau đó kiếm tu nhẹ nhàng bắn ngón tay.
Phía trên Giao Long Câu, như mở ra từng tòa thiên môn.
Không ngừng có kiếm khí tuyết trắng lớn như thác nước, từng đạo từng đạo trút xuống.
Một Tòa Giao Long Câu, những giao long chiếm cứ địa bàn gần mặt biển góc này ngay từ đầu còn không biết "hồng thủy tuyết trắng" rơi vào biển lớn này, đến cùng là vật gì.
Sau đó đợi cho đến khi bọn họ lấy lại tinh thần, đã là một bộ hài cốt duy trì tư thế vốn có.
Về phần kiếm khí màu vàng được lão giao kim bào triệu hồi ra, như máy khúc củi khô đối mặt hồng thủy vỡ đê, đã sớm bị đánh văng về một hướng, không còn sót lại chút nào.
Một cơn hồng thủy tuyết trắng hình thành từ kiếm khí, không ngừng chảy vào giao long câu.
Nhưng lão giao kim bào cùng Trần Bình An trên cô thuyền, thủy chung bình yên vô sự.
Trong Giao Long Câu, kiếm khí áp đỉnh, có thể nói thi hoành khắp nơi.
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Kim bào lão giao ngơ ngác đứng tại chỗ, mặt xám như tro tàn.
Cái này không phải vạn nhất?
Cái này có tính là nhất vạn hay không?
Kiếm tu nho sam đã đến bên cạnh Giao Long Câu, dẫm lên mặt biển, chậm rãi đi về phía trước, nước biển bị kiếm khí xâm nhập, nháy mắt sôi trào, hóa thành mây mù, cho nên kiếm tu vẫn như trước là ngự phong lăng không.
Hắn liếc mắt nhìn Trần Bình An, mặt không chút thay đổi nói: "Tiểu Tề muốn ta làm hộ đạo nhân của ngươi, ta không nhận lời. Tựa như lúc trước tiên sinh muốn ta bảo hộ Tiểu Tẻề, ta vẫn là không nhận lời. đại đạo dưới chân tự mình chọn lựa, cần hộ đạo nhân cái gì chứ."
Thần sắc hắn có chút bát đắc dĩ, nhưng trong mắt lại có chút ý cười,"Nhưng ngươi là một nửa tiểu sư đệ của ta, điều này ta không có biện pháp phủ nhận. Hơn nữa lần này ngươi có gan sinh tử tự chịu, nói chết là chết, ta cảm tháy rất tốt, dù sao đúng với khẩu vị của ta, cho nên mới tới gặp ngươi. Tiên sinh cùng Tiểu Tê, một người đã già như vậy, một người tuổi cũng không nhỏ, bị người ta khi dễ, chỉ có thể trách bọn họ hai kẻ cứng đầu kia, nhưng ngươi thì thôi, tuổi còn nhỏ, bị người ta khi dễ như vậy, không hiểu được."
Khi kiếm tu vân đạm phong khinh nói ra những lời kia...
Từ hơn ba trăm tòa khí phủ bên trong thân thể lão giao kim bào, từng chút một chảy ra hào quang tuyết trắng, sắc mặt dữ tợn, vẻ mặt thống khổ, nhưng mà vị lão giao chiến lực tương đương với ngọc phác cảnh này, thế mà từ đầu tới đuôi, phát không ra nửa một tiếng nào.
"Kiếm ý của ta không bằng A Lương, nhưng mà kiếm thuật so với hắn cao hơn một điểm."
Kiếm tu nhìn phía thiếu niên tên là Trần Bình An, vươn ngón cái, trước tiên chỉ chỉ thiên thượng, sau đó chỉ hướng mình, cười nói: "Ô đúng rồi, ta tên là Tả Hữu, là đại sư huynh của ngươi cùng Tiểu Tê."
Mặt biển phía trên Giao Long Câu, Trần Bình An lăng lăng nhìn thanh sam kiếm tu tự xưng đại sư huynh kia.
Thiếu niên mặt nhăn mày nhó, môi run run, sau đó cúi đầu.
Tên kiếm tu cổ quái tức giận nói: "Muốn khóc nhè? Sao lại chung một bộ đức hạnh với Tiểu Tề năm xưa, khó trách hắn lại chọn ngươi, không thể giảng đạo lý được, lại đánh không lại người khác, nhiều lần đều trốn vô một góc khóc nhè, nước mắt rơi lã chã."
Kiếm tu bỗng nhiên tàn khốc nói: "Ngắng đầu lên!"
Trần Bình An ngơ ngác ngắng đầu.
Nam tử chát vấn: "Vì sao chuyện tới trước mắt, còn muốn thay đổi chủ ý, không chọn xuất kiếm mà là ra quyền? Lớn tiếng trả lời, không được sợ sệt nhút nhát"
Trần Bình An theo bản năng thốt ra: "Kiếm thuật quá kém, mất mặt lắm! Quyền pháp còn tàm tạm, không ra không thoải mái!"
"Ta phi! Chút võ đạo quyền ý đó của ngươi, cũng dám nói tàm tạm?"
Nam tử vẻ mặt vẻ giận dữ, quay đầu hung hăng nhổ ra bãi nước miếng, vừa không có loại khí độ nho nhã của Tề Tĩnh Xuân, cũng không hòa khí như A Lương, nhìn sơ qua kiếm tiên tên là Tả Hữu này, năm xưa là đệ tử cách kinh phản đạo nhất dưới môn hạ Văn Thánh, thật sự là tuyệt không giống người đọc sách, chỉ là ở chỗ sâu trong đáy mắt nam tử che dấu ý cười càng lúc càng nồng, nhưng mà sắc mặt chuyển sang lạnh lùng, lại nâng cánh tay lên, ngón tay cái chỉ hướng phía sau, "Không nói Giao Long Câu này, chỉ nói pho tượng thần trên đảo nhỏ, ta ngại nó ngăn trở đường của ta, liền một kiếm bổ nó, ngươi cảm thấy như thế nào? Lại nói thủy câu thối tha này, ta cảm thấy đám nghiệt súc chướng mắt, liền lây kiếm khí dọn sạch bọn nó, ngươi lại cảm thấy như thế nào?"
Trần Bình An thành thực trả lời,"Hẳn là giống như man rợ không phân rõ phải trái." Nhưng mà vừa nghĩ đến người này là sư huynh của Tê tiên sinh, nhanh chóng bổ sung một chữ, "Nhi?"
Nam nhân cười nhạo nói: "Nói chuyện với ngươi thật quá khách khí, cái gì hẳn là, vốn dĩ chính là như vậy!"
Lòng bàn tay hắn để ở chuôi kiếm trường kiếm bên hông, hỏi: "Có biết ta là một thư sinh, học kiếm so với đọc sách càng thêm dụng tâm, là vì cái gì không?”
Trần Bình An lắc đầu.
Hắn chỉ nghe A Lương cùng thiếu niên Thôi Sàm ngẫu nhiên nhắc tới một ít chuyện về người này, người trước không nói nhiều lắm, chỉ nói là kiếm thuật cao nhất trong hàng đệ tử của lão tú tài người sau lại nghiên răng nghiến lợi, một kẻ khi sư diệt tổ, đối với một người cách kinh phản đạo, đồng môn sư huynh đệ năm xưa giống như có thù không đợi trời chung, đến cuối cùng,"Họ Tả" ở trong cảm nhận của Trần Bình An, giống như ấn long trong mây, cao không thể với, không nắm bắt được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận