Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1554 - Thăm Lại Chốn Xưa, Non Xanh Nước Biếc (3)



Chương 1554 - Thăm Lại Chốn Xưa, Non Xanh Nước Biếc (3)




Trần Bình An nói rằng: "Tiếp theo chúng ta sẽ đi ngang qua một tòa phủ đệ bị ma nữ trấn giữ, có tấm biếm "Sơn Cao Thủy Tú" treo lơ lửng ở bên trên, ta dự định dẫn ngươi đi, để Thạch Nhu dẫn Bùi Tiền đi vòng qua đỉnh núi này, rồi đi thẳng về một nơi có tên là trấn Hồng Chúc, có người ở đó chờ chúng ta."
Chu Liễm nóng lòng muốn thử, cười hỏi: "Ừ, lúc trước thiếu gia có đề cập đến chuyện này, có điều khi đó không nói tỉ mỉ, bây giờ nhìn lại thì nguy hiểm đó cũng không phải là loại đại nguy hiểm kia?"
Trần Bình An gật đầu: "Tòa phủ đệ này có một vị ma nữ mặc áo cưới, năm đó ta và mấy người Bảo Bình đi ngang qua, có chút khúc mắc nên giờ muốn chấm dứt một lần cho xong."
Chu Liễm chợt nói: "Chẳng trách gần đây thiếu gia luôn cẩn thận hỏi Thạch Như về một ít phép thuật bản mệnh thuộc âm vật quỷ mị, còn vừa đi vừa nghỉ, là vì muốn bồi dưỡng đầy đủ tinh thần để vẽ ra phù lục giấy vàng như vậy."
Trần Bình An đột nhiên giơ bàn tay lên: "Im miệng."
Chu Liễm phẫn nộ, không hổ là thiếu gia nhà mình, thật hiểu mình.
Lần trước không hỏi được từ miệng thiếu gia dáng vẻ của ma nữ, xấu hay đẹp, mập hay gầy, tới nay lòng Chu Liễm vẫn ngứa ngáy.
Dù sao ở Ngẫu Hoa Phúc Địa cũng chưa từng có ma nữ xinh đẹp lấy phần mộ làm nhà ngưỡng mộ mình, giờ đến Hạo Nhiên thiên hạ lại há có thể bỏ qua?
Có điều vị thủy thần nương nương Bạch Hạc Giang và Thạch Nhu cũng gần giống nhau, một vị là thần linh còn một vị là ma nữ, hình như cũng không để mắt tới mình, Chu Liễm xoa xoa cằm, tức giận nói: "Sao, nữ tử ở nơi này mặc kệ là quỷ hay thần đều yêu thích trông mặt mà bắt hình dong hả?"
Trần Bình An cầm lấy hồ lô dưỡng kiếm: "Uống đi."
Chu Liễm liếc mắt nhìn bầu rượu bên trái, vẻ mặt đau khổ nói: "Thiếu gia, nhưng bầu rượu của ta hết rồi."
Chu Liễm liếm mặt xoa tay: "Thiếu gia, không cần lo lắng cho tửu lượng của lão nô, dùng cách nói của Bùi Tiền thì chính là không có vấn đề!
Uống một bình để giải khát, hai bình hơi say, ba bình thì sung sướng."
Trần Bình An cười ha ha, há to mồm, lắc lắc đầu, làm một động tác lấy hơi, sau đó quay đầu, khuôn mặt nhìn có chút hả hê nói: "Người ăn không khí đi thôi."
Chu Liễm nín nhịn nửa ngày, dự định làm một trung thần liều mình khuyên can, đánh chết cũng không làm kẻ gian nịnh nịnh nọt, một thân khí tiết chính trực nói: "Thiếu gia, chuyện cười không buồn cười như vậy khiến lão nô đây thật sự rất khó nịnh hót."
Lòng Trần Bình An khẽ động, lấy một bình rượu từ trong vật gang tấc ném cho Chu Liễm, hỏi: "Chu Liễm, ngươi cảm thấy ta là người như thế nào?"
Chu Liễm nhận lấy rượu, không chút nghĩ ngợi nói: "Người tốt."
Trần Bình An cười nói: "Rượu này không cho không ngươi."
Chu Liễm lắc đầu nói: "Cho dù không có bầu rượu này thì cũng sẽ nói như vậy."
Trần Bình An tự nhủ: "Ta là người tốt."
Chu Liễm cười to sang sảng: "Thiếu gia coi như ta đang nói lời nịnh nọt, chớ coi là thật. Uống rượu uống rượu!"
Một lão nhân có cuộc sống xa hoa, một người trẻ tuổi chân đất sống ở nơi ngõ hẹp, thật ra hai người cũng không để việc chủ tớ phân chia ở trong lòng, ngồi bên sườn nùi chậm rãi uống rượu ngon.
Chu Liễm lau miệng, đột nhiên nói rằng: "Thiếu gia, lão nô hát một lời khúc nhạc quê hương cho thiếu gia nghe nha.”
Trần Bình An gật đầu nói: "Được đó."
Chu Liễm vội vàng tu một ngụm rượu thấm giọng, lúc này mới bắt đầu mở miệng ngâm nga, rung đùi đắc ý, đây là một quan thoại của một triều đình đã vong quốc từ lâu ở Ngẫu Hoa Phúc Địa.
Đương nhiên Trần Bình An nghe không hiểu, chỉ là Chu Liễm ngâm nga quá tự nhiên say sưa, dù cho không biết nội dung thì Trần Bình An vẫn nghe được có ý khác.
Sau khi Chu Liễm hát xong một đoạn, hỏi: "Thiếu gia, thế nào?"
Trần Bình An gật đầu nói: "Không tồi không tồi."
Chu Liễm lắc bầu rượu còn một nửa: "Nếu như thiếu gia có thể ban thưởng thêm một bình, lão nô lập tức hát bằng tiếng quan thoại Đại Ly."
Trần Bình An không nói hai lời, trực tiếp ném cho Chu Liễm một bầu.
Chu Liễm đặt bầu rượu này ở một bên, nhẹ giọng ngâm nga: "Đêm xuân ánh đèn như mắt người, thấy nương tử cởi bỏ khuy áo, ngón tay xanh tươi vân vê la đái kết, bộ ngực mềm trắng dựng thẳng như đỉnh núi, bụng mềm mại, dưới ánh nến lay lắt khó mà thấy được, sống lưng trơn nhẵn eo nhỏ gọn, hồ lô lớn treo lơ lửng, tiểu nương tử ơi tiểu nương tử, suy nghĩ xa như vậy không về phụ lòng lang, lòng như nai con chạy loạn, tim gan ngàn mối nối... Nương tử xoay vòng eo nhìn lên đôi gối đầu, tay bịt đỉnh núi hờn tủi, nếu một khắc xứng ngàn vàng thì ai tới tranh lấy vạn lượng tiền?"
(La đái kết: một loại nút thắt trên y phục)
Chu Liễm dừng lại, uống một hớp rượu, cảm thấy khá là thỏa thuê rồi.
Chu Liễm rất bất ngờ, sững sờ nói: "Thiếu gia không có ý nghĩ sẽ đánh ta sao?"
Trần Bình An cười giễu cợt nói: "Ta đã đi lại trên giang hồ nhiều như vậy, ta được chứng kiến thế giới rộng lớn ra sao, đây thì có là gì chứ, trước đây ta từng đi qua LongHà đạo dưới mặt đất, từng ngồi trên con thuyền của tiên gia, trên đỉnh khoang thuyền là thần tiên đánh nhau không kể ngày đêm, ha ha."
Cái này gọi là hậu tri hậu giác, thật ra vẫn phải quy công cho Chu Liễm, đương nhiên còn có cả dòng sông thời gian dài đằng đẵng ở Ngẫu Hoa Phúc Địa.
Chu Liễm hỏi: "Nói nghe một chút?"
Trần Bình An cười híp mắt nói: "Có thể, có điều đưa bầu rượu cho ta trước."
Chu Liễm do dự một chút, đưa bầu rượu cho Trần Bình An.
Trần Bình An thu vật gang tấc về rồi nói: "Vậy thì thật là một cuộc chiến chém giết khốc liệt rung động tâm can."
Chu Liễm đợi nữa ngày vẫn không thấy câu tiếp theo, bèn hỏi: "Hết rồi?"
Trần Bình An đứng lên: "Chứ sao nữa?"
Chu Liễm vội vàng đứng dậy, đuổi theo Trần Bình An: "Thiếu gia, đưa rượu cho ta! Cứ vài chữ vô cùng đáng thương như vậy có nói thì cũng như không, không đáng bình rượu!"
Trần Bình An không để ý Chu Liễm.
Ở trên sạn đạo, xoay chuyển thân người, dùng tư thế thiên địa thung trồng cây chuối mà đi tiếp.
Chu Liễm đứng tại chỗ, phiền muộn không thôi. Đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thạch Nhu đang tọa vong tu hành. Chu Liễm nhếch miệng nở nụ cười.



Bạn cần đăng nhập để bình luận