Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1043: Nhân Gian Chi Chít Đèn Đuốc (1)

Chương 1043: Nhân Gian Chi Chít Đèn Đuốc (1)Chương 1043: Nhân Gian Chi Chít Đèn Đuốc (1)
Chương 1043: Nhân Gian Chi Chít Đèn Đuốc (1) Trong kinh thành Nam Uyễn quốc, có cô bé gầy gò bán thư tịch, mua hai chiếc váy áo, số tiền đồng còn lại nó gọi một bàn lớn cao lương mỹ thực chỉ xuất hiện ở trong mộng, ăn ngấu ăn nghiến, lo sợ ăn chậm thì sẽ bị lỗ lớn. Ngồi ở trên ghế, cần phải kiễng mông đít cao cao mới có thể gắp được món ngon phía đối diện, nó lại ăn rất hăng say, cảm thấy mình chưa từng hạnh phúc như thế bao giờ. Còn đứa trẻ tên Tào Tình Lãng thì bị một đội quan binh mang đến nha môn, bên ngoài đại đường trải bốn chiếc chiếu, che bằng bốn tắm vải trắng. Đứa trẻ si si ngốc ngốc ngồi ở đó, không nói nửa lời.
Dưới chân cầu, Tí Thánh Trình Nguyên Sơn vẫn đang chờ đợi, chờ đợi tiếng trống chắn thiên vang lần thứ hai.
Có thư sinh nghèo nghe nói nơi không xa có người chết, bị bằng hữu kéo đi xem náo nhiệt, hiện trường sớm bị bách tính vây cho nước tiết không thông, thư sinh chỉ nghe nói người chết là một nữ tử xinh đẹp. Hắn nghĩ đợi sau khi nàng trở về nhất định phải nói cho nàng nghe về thảm kịch này, quan trọng nhất là muốn nàng ít đi ra ngoài, hiện nay hai người túng quẫn một ít, nhưng không sao, không cần nàng ra khỏi nhà đi thăm người thân hay vay tiền người khác mua sắm thư tịch cho hắn.
Một đường bay vút, về lại con phố kia, quẹo vào trong hẻm nhỏ, bước chân Trần Bình An bát chợt nặng trĩu.
Lúc vào thành, dù cho trên đầu thành đứng rất nhiều tông sư, Trần Bình An vẫn cứ lấy tư thái vô địch chưa bao giờ có, mặc trường bào, đeo bầu rượu, cầm trường kiếm, tiêu sái mà qua.
Nhưng thời này khắc này, đối măt môi tòa trach viên thi tỉnh treo câu đối xuân giá rẻ cũ mèm, Trần Bình An máy lần đưa tay, lại đều buông xuống, không đi gõ cửa.
Trần Bình An không biết.
Lão đạo nhân đứng ngay sau lưng hắn, đang nhìn hắn.
Lão đạo nhân muốn biết hai chuyện.
Trần Bình An ngươi nhận thức bản thân thế nào.
Và đối đãi nhân gian thế nào.
Trần Bình An đầy cửa đi vào.
Ngôi nhà không có ai.
Không có bà lão hay than phiền oán thán, tất nhiên cũng sẽ không có những lời mắng trời chửi đất, miệng dao găm tâm đậu phụ thối của bà. Không có người phụ nữ nhìn như thuần phác hàm hậu lại biết trộm sách, ánh mắt cô nhìn về phía con của mình vĩnh viễn tràn ngập kiêu ngạo. Không có lão ông đánh cờ kém cỏi, cũng không có hán tử đeo túi bao đi thử vận khí, mỗi sáng sớm trước khi rời nhà, hắn đều sẽ rón ra rón rén, nhắm chừng là sợ làm ồn đến cậu con trai sắp tới học thục đọc sách.
Trần Bình An đứng một lát ở trong sân, trở lại phòng mình, bỏ thanh kiếm Trường Khí vào lại vỏ kiếm trên bàn, sách trên bàn đã không thấy nữa. Trần Bình An ngồi trên mặt đất, đưa bàn tay dán ở trên mặt đất, nhắm mắt lại, ý đồ tìm kiếm chút dấu vết để lại, phi kiếm Mười Lăm vù một cái bay ra khỏi hồ lô dưỡng kiếm, dán trên mặt đất, lượn vòng rất nhanh, cuối cùng mũi kiếm hướng xuống đất, chỉ hướng một chỗ.
Trần Bình An lập tức bắt đầu dùng hai tay cạy mặt đất. Lấy cảnh giới võ đạo của hắn hiện nay, năm ngón tay đều có thể xưng là chém sắt như chém bùn.
Trên đường cái chiến một trận với Chủng Thu, chen thân ngũ cảnh, sau đó chiến một trận với Đinh Anh, hai khối đá mài đao này dùng để mài võ đạo, so với ở Quế Hoa đảo luận bàn với lão Kim Đan kiếm tu, bắt luận là thể trạng hay là tâm tính đều mạnh hơn nhiều, nhất là cùng Đinh Anh từ đầu tường chuyền chiến tới Cổ Ngưu sơn, loại chiến đấu sinh tử này liên quan đến căn bản võ học đại đạo cùng với "thiên hạ” võ vận, cho dù lấy ánh mắt lão nhân họ Thôi nơi trúc lâu Lạc Phách sơn để xem, cũng sẽ tán thưởng có thừa, phải nói một câu võ phu thuần túy bát cửu cảnh cũng không nhất định có thể đánh ra được loại khí thế đó.
Sau một lát, đào ra một cái hố to cao gần bằng người, hai tay Trần Bình An nâng lên Liên Hoa tiều nhân đang háp hối, nhảy ra khỏi cái hố to, thật cần thận đặt nó lên bàn, trước tiên cởi chiếc pháp bào Kim Lễ trên người kia, xếp thành một cục, như là cái tổ nhỏ bằng cỏ, để vật nhỏ vào trong pháp bào.
Sau đó nhanh chóng từ trong phương thốn vật lấy ra một đồng tiền Cốc Vũ, so với tiền Tiểu Tuyết linh khí mỏng manh, tiền Tiểu Thử lấy tay chạm vào, mơ hồ có thể cảm giác được linh khí như nước lưu chuyển, tiền Cốc Vũ ấn chứa linh khí mạnh nhất, như đóng băng. Trần Bình An nắm đồng tiền thần tiên trên núi này ở lòng bàn tay, đột nhiên bóp mạnh, tiền Cốc Vũ vỡ nát ở trong tay, Trần Bình An khẽ buông ra, rắc ở trên thân người tí hon hoa sen.
Về phần đồng tiền Cốc Vũ này, có thể ở cửa hàng tiên gia mua bao nhiêu cổ quái tinh mị, bao nhiêu tinh linh ở nhà vương hầu, môn đình phú quý cũng khó gặp, Trần Bình An đã sớm không phải con chim non mới ra giang hồ, không phải học đồ lò nung sứ nhà quê của ngõ Nê Bình, cho nên hiểu rất rõ.
Những gì Trần Bình An biết về thế giới này, càng ngày càng nhiều.
Ly Châu đông thiên. vương triều Đại Ly, Bảo Bình châu, Kiếm Khí Trường Thành, Đồng Diệp châu, Ngẫu Hoa phúc địa.
Trần Bình An cần thận quan sát người hoa sen tí hon, linh khí như nước suối chảy xuôi toàn thân, tựa như thong thả rót vào một mảnh ruộng cạn khô nút.
Trần Bình An hơi yên lòng, chỉ cần còn có thể hấp thu linh khí, chứng tỏ còn có thể vãn hồi. Vươn ngón cái, nhẹ nhàng vuốt ve cái trán trắng trẻo của tiểu tử kia.
Sau khi dàn xếp xong cho người hoa sen tí hon, một lần nữa lấp lại cái hố, Trần Bình An ra khỏi phòng. ngồi ở trên môt băng ghế nhỏ dưới mái hiên, tháo hồ lô rượu, lắc lắc, cũng không uống rượu.
Sau khi cởi pháp bào Kim Lễ, Trần Bình An tản mát ra hơi thở máu tanh đậm đặc, liều chết chiến một trận với Đinh Anh, có thể nói bị thương triệt để, chính bởi vì như thế, mới có thể bị nhiều linh khí như nước biển chảy ngược, có cơ hội để thừa dịp lượng lớn ùa vào các khí phủ khiếu huyệt lớn của Trần Bình An, lúc này những linh khí đó chiếm cứ ở trong từng tòa động phủ, như là các thế lực phiên trấn cát cứ, bởi vì không đề cập đường nhỏ lúc trước một ngụm chân khí võ phu thuần túy hành tâu, các thành trì khí phủ đó như là đất quan ngoại, hình thành bố cục "phiên trần" mỗi thứ ở một góc, phần nhiều lại rải rác, vẫn chưa cấu kết với nhau, cho nên không làm được việc gì.
Trần Bình An không biết thế này là tốt hay xấu, nhưng tạm thời thật sự là không có cách nào để giải quyết.
Làm thế nào dựng xong cây cầu trường sinh kia, cùng với rời khỏi tòa thiên hạ này, là việc cấp bách.
Tòa Quan Đạo Quan này, thế mà lại không phải đạo quan thật sự, mà là lão đạo nhân hành tâu ở nơi nào của nhân gian. đạo quan sẽ ở nơi đó, điều này khiến Trần Bình An dở khóc dở Cười.
Vị lão đại kiếm tiên kết cỏ tranh tu hành kia trên Trường Thành Kiếm Khí, vì sao không sớm nhắc nhở một tiếng 2?
Nhưng quay đầu suy nghĩ, lúc trước vào kinh sư nước Nam Uyễn, cả ngày đi lung tung như ruồi bọ không đầu, tâm phiền ý loạn, dứt khoát tính tâm tùy tiện dạo chơi, là một loại cảm giác rất khác, thấy trăm vẻ của phố phường, nhìn như chơi bời lêu lỗng, nhưng khiến Trần Bình An nhớ tới kiếp sống học đồ ngày xưa, ở lò sứ long kiếm được tiền, không đủ để làm người ta tiêu tiền như nước, nhưng đã có thể nuôi sống bản thân, không đến mức chết đói, cho nên Trần Bình An sau khi ấm no, mỗi lần đi theo Diêu lão nhân vào núi lấy đất, đại khái chính là tâm tình như vậy, cho dù màn trời chiếu đất, đường núi khó đi, mỗi ngày đều sẽ sức cùng lực kiệt, nhưng tâm không mệt, ngả đầu là có thể ngủ.
Từ Trần Bình An lần đầu tiên rời khỏi Long Tuyền, hộ tống bọn Lý Bảo Bình đi Đại Tùy cầu học, lại đến ù ù cạc cạc xâm nhập thiên hạ này.
Từng được ngủ máy giác an ổn?
Trần Bình An thi thoảng lai đứng dậy, đi vào trong phòng xem tình huống của người hoa sen tí hon, tuy tiến triển chậm chạp, nhưng đang hướng về phương hướng chuyển biến tốt hơn từng chút một, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Những sinh ly tử biệt gần trong gang tấc kia, nào phải mượn rượu giải sầu có thể dẹp yên, người nào cũng sẽ luôn có lúc tỉnh rượu.
Trong phòng có thể yên tâm, nhưng ngoài phòng?
Trần Bình An xoay người ngồi ở trên băng ghế nhỏ, chờ đứa nhỏ tên là Tào Tình Lãng kia về nhà. Từ nay về sau, tòa nhà ngõ nhỏ vô danh này, cùng căn nhà nhỏ kia của ngõ Nê Bình năm đó không có gì khác nhau nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận