Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 632: Tiên Sư Giá Lâm (3)

Chương 632: Tiên Sư Giá Lâm (3)Chương 632: Tiên Sư Giá Lâm (3)
Chương 632: Tiên Sư Giá Lâm (3)
Phu nhân ta tuy thân là quỷ mị tỉnh quái, nhưng trước nay chưa từng có hành động nào hại người, hơn trăm năm qua, ta trừ việc lấy khí huyết tự thân duy trì sinh cơ của phu nhân, chẳng qua chỉ là lấy cổ trạch này làm mắt trận, hấp thu âm khí uế khí phạm vi ba trăm dặm mà thôi, còn Dâm từ sơn thần kia thì ngược lại, đoạt sơn thủy khí vận vì tu vi tự thân, các ngươi một người tự xưng là hào hiệp, một người thân là đạo nhân, vì sao không đi tìm hắn tính sổ, ngược lại tới đây áp bức người khác? !"
Nói tới đây, nam nhân cầm kiếm bi phẫn cười to nói: "Chỉ bởi vì vợ chồng bọn ta không phải 'Người', họ Tần được quý trọng vì là sơn thần, các ngươi cứ vậy cảm thấy chính tà đã rõ?"
Nam nhân cầm kiếm túi da hủ bại, khí huyết không còn bao nhiêu, để ngang kiếm ở trước ngực, cúi đầu dừng ở kiếm quang sáng như tuyết kia, chẳng biết đã bao lâu rồi, tông môn nguy nga, núi xanh nước biếc, tiên hạc trường minh, động thiên phúc địa, hắn cũng từng ở bên kia tu tập kiếm thuật, đọc thuộc từng quyền Thanh từ bảo cáo, cũng từng là một vị tuấn ngạn trẻ tuổi có hy vọng tễ thân trong ngũ cảnh, chỉ là đột nhiên một phong thư nhà gửi đến sơn môn, nói là cô nương thanh mai trúc mã có hôn ước cùng hắn, bệnh nặng quán thân, lang trung nồi danh nhất quận thành cũng đã vô lực hồi thiên, thư nhà chính là muốn hắn an tâm tu hành, bởi vì cho dù có xuống núi, cũng quá nửa không kịp gặp cô gái một lần cuối cùng, cuối thư, phụ thân còn ám chỉ với hắn, chuyện hôn sự này, tuyệt đối sẽ không trở thành trở ngại trên con đường đi lên sau này của hắn ở Thần Cáo tông.
Hắn thiêu hủy thư nhà, ôm kiếm xuống núi.
Khi về đến quê nhà, cô gái đã chết rồi.
Hắn khư khư cố chấp, lấy một môn bí thuật Thần Cáo tông, dùng máu ở đầu trái tim viết một tấm Chiêu hồn phù, mang theo thi thể cô gái, dẫn dắt hồn phách lưu lại của nàng, suốt đêm chạy tới thâm sơn rừng già, mặt trời mọc thì ẩn thân nơi huyệt động, mặt trời lặn lại vội vàng chạy đi, ý đồ tìm kiếm một nơi chốn âm khí dày đặc, hy vọng có thể giúp nàng hoàn hồn hồi dương, sau hơn trăm năm, hắn tiêu hết của cải, hao hết tâm tư, hao hết tu vi, kiến tạo ra cổ trạch, đào trộm một gốc cây tổ tông thư du mộc tâm của Cổ Du quốc, lây tà môn bí thuật di hoa tiếp mộc, dung hợp hồn phách cô gái cùng mộc tâm vào với nhau, dưới quần áo của nàng, đã từ rất lâu rồi, chỉ có rễ cây, toàn bộ tòa cổ trạch vừa là giúp nàng tục mệnh, vừa là vạch ra phạm vi hoạt động...
Bọn họ ở phía trên tú lâu, đã cùng nhau bái thiên địa, viễn bái phụ mẫu cao đường, cuối cùng hu thê đối bái, từ nay về sau sống nương tựa lẫn nhau.
Chỉ có nha hoàn bên cạnh cô gái, đối với bọn họ không đi không rời, từ cô gái tóc đen biến thành lão âu đầu bạc. Chuyện xưa nghĩ lại mà kinh.
Nam nhân cầm kiếm lâm bắm nói: "Nếu thế đạo là như thế, vợ chồng bọn ta sống tạm cũng không có ý nghĩa gì."
Đao khách râu quai nón dừng bảo đao lại, vươn một bàn tay, giơ lên cao, làm ra tư thái ngừng chiến, trầm giọng hỏi: "Giữa chuyện này có ân tình gì?"
Nam nhân cười thảm nói: "Dâm từ sơn thần mơ ước cô trạch đã lâu, đầu xuân năm nay ta đã biết, chút tu vi còn lại này của mình sẽ rất khó chống đỡ hạng người âm hiểm lén lút tán công, nhưng cũng không thể vi phạm lương tâm cùng lời thê, viết một phong mật tín gửi về tông môn, hy vọng tông môn có thể phái một vị thần tiên trong ngũ cảnh đến giúp đỡ kinh sợ sơn thần miếu kia, chỉ là trâu đất xuống biển, đến nay không có tin tức truyền trở về, cái này cũng bình thường thôi, tông môn không đuổi tận giết tuyệt ta, cũng đã đủ hét lòng quan tâm giúp đỡ, ai còn nguyện ý nhúng vào chuyện này cho bẩn tay, nếu đổi lại là ta ở trên núi, nghe nói loại chuyện gièm pha tông môn này, nhắm chừng còn hận không thể xuống núi thanh lý môn hộ.”
Đạo sĩ Trương Sơn đi tới trước người đao khách râu quai nón, thấp giọng giải thích nói: "Thần hành phù trên đùi tiểu đạo, thời gian còn lại không nhiều lắm. Nếu bọn hắn dối trá, tiêu đạo có lẽ phải thật sự mang theo bằng hữu cùng nhau rút lui."
Chỉ là đạo sĩ Trương Sơn bỗng nhiên cười,"Nhưng tiểu đạo cảm thấy lời nói của nam tử kia không giả."
Đao khách râu quai nón có chút khó xử, mặt người dạ quỷ, miệng tươi cười mà lại là phường quỷ quái, thế sự khó đoán a.
Nếu đệ tử Thần Cáo tông thực sự nguyện ý tới đây, cho dù chỉ là một hai tu sĩ ngoại môn tam cảnh, cũng có thể chứng minh nam tử trành quỷ cùng nữ thụ quỷ trong cổ trạch trong sạch.
Thần Cáo tông là người đứng đầu Bảo Bình châu Đạo gia, lại có một vị thiên quân làm Định Hải Thần Châm, nếu nói một lời không quá phúc hậu, cho dù là đệ tử tạp dịch quét tước cầu thang sơn môn, chỉ sợ lời nói so với chưởng môn môn phái nhỏ bên ngoài còn có tác dụng hơn.
Bốn vị ở đây, tuy đại chiến tạm ngưng một đoạn, nhưng vẫn là không dám có chút phân tâm.
Nhát là cô gái tú lâu chiếm đoạt Cổ Du tổ thụ mộc tâm, trước đó, vẫn được nam chủ nhân cổ trạch bảo hộ rất ổn, trận này đại chiến lại bị đao khách râu quai nón chém đứt vô số căn tu, cộng thêm bị thanh kiếm gỗ đào kia kinh hách không nhẹ, tuy ở sâu trong nội tâm, nàng biết sớm hay muộn sẽ có một ngày như vậy, nhưng mà một khi ngày đó thật sự đã đến, vẫn khiến cho nàng thất kinh, chỉ cảm thấy mình vĩnh viễn là trói buộc của phu quân, áy náy trong lòng càng ngày càng nghiêm trọng.
Nàng tâm như loạn ma.
Trăm năm đều như thế.
Chính vào lúc này, sân nhị tiến bên kia, xuất hiện hai luồng khí tức cường đại thanh thế kinh người, một người thân mặc đạo bào, từ trên trời giáng xuống, không biết vì sao, không phải lao thẳng tới tú lâu, mà là lựa chọn rơi xuống bên kia. Tuy trước đó nam nữ cổ trạch đã nghe thấy bên kia có động tĩnh đánh nhau, nhưng mà đang đối đầu kẻ địch mạnh, vội vàng ứng phó đao khách râu quai nón, thật sự là không rảnh phân tâm đi tìm tòi đến tột cùng, chỉ cho rằng lão âu thân là tỳ nữ đã thanh tỉnh trở lại, đang ngăn trở tiêu nhân âm hiểm lẻn vào cổ trạch.
Sau đó rất nhanh còn có Dâm từ sơn thần cùng Bạch Lộc đạo nhân, đến cũng vội vàng, đi càng vội vàng.
Lại nói ra những lời kì lạ cái gì "phi kiếm bản mạng" cùng "Kiếm tiên", như là gặp gỡ thần tiên trên núi chân chính, căn bản không dám ra tay, liền vội vàng trốn ra thật xa.
Đao khách râu quai nón nhẹ giọng nói: "Tiểu đạo sĩ, đi xem xét CoI Sao.”
Đạo sĩ Trương Sơn ngắn người, tuy hán tử râu quai nón nói chuyện nhẹ nhàng bình thản, nhưng mà ánh mắt lộ ra ý tứ, chính là muốn hắn nhanh chóng rời khỏi mảnh đất thị phi này.
Đạo nhân trẻ tuổi nói không ra lời, tâm tình kích động, lại bi thương.
Mình may mắn rốt cuộc gặp được người đồng đạo, nguyện ý không tiếc tính mạng, trừ ma vệ đạo, trong đầm rồng hang hổ cũng khí khái như cũ, đây đúng là người mà đời này hắn khát vọng trở thành nhất, bi ai là mình vẫn luôn vô dụng, tầm thường vô vi như vậy. Đạo nhân trẻ tuổi không nói gì, yên lặng khống ché kiếm gỗ đào từ tú lâu quay trở về, tiếp lấy trong tay, dựa vào chút thời gian cuối cùng của Thần hành phù trên đùi, xoay người đi nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận