Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 576: Cố nhân đến đưa kiếm đi (2)

Chương 576: Cố nhân đến đưa kiếm đi (2)Chương 576: Cố nhân đến đưa kiếm đi (2)
Chương 576: Cố nhân đến đưa kiếm đi (2)
Sư phụ lão gia nhà mình, đương nhiên không đến mức vì thế tức giận, nhưng mà ai chẳng biết nhị sư huynh lão gia nhà mình, tính tình khó có thể đoán được...
Vị kia nếu là nổi tính nóng lên, ai đỡ được?
Lục Trầm vẫy tay với thiếu niên trường mi,"Đến đây, giúp bằn đạo trông sạp, bần đạo đi dạo một lát, đi gặp người quen.”
Trường mi nào dám cưu chiếm thước sào, thật sự đi ngồi lên vị trí như vậy, đánh chết không dịch bước.
Tạ Thực như trút được gánh nặng, hắn thực sợ trường mi kia ngu ngốc đặt mông ngồi xuống.
Lục Trầm cũng không để tâm, dặn dò lạ Thực đang vội vàng đứng dậy: "Những người khác bằn đạo sẽ không gặp nữa, ngươi lên tiếng kêu gọi bọn họ, để bọn họ đừng mặt nóng dán lên mông lạnh (*), bần đạo gần đây tâm tình không tốt lắm, sợ đến lúc đó không thu tay lại được, ha ha... Còn nữa a, về sau bằn đạo nếu muốn gặp con cháu nhà ngươi, đâu cần ngươi làm điều thừa thãi dẫn lại đây, cho dù hắn tránh ở phía dưới bên trong phúc địa, bằần đạo cũng vẫn có thể nhìn thấy, đúng hay không, cho nên lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa."
(*) mô tả một người thì nhiệt tình nói chuyện nhưng lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ người, như bị giội một gáo nước lạnh vào mặt. Tạ Thực hạ thấp tiếng nói, gật đầu nói: "Cần tuân pháp chỉ!"
Lục Trầm ho khan một tiếng, cười tủm tỉm hỏi: "Mẫu thân đứa nhỏ này đâu rồi, sao có việc lại không tới a? Lần trước còn chưa kịp xem chỉ tay."
Lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy "lão gia bản mạch" Tạ Thực, lí nha lí nhí, thật sự nói không được một lời nào.
Những lời đồn truyền lưu trong các thiên quân, đại chân nhân, thì ra con mẹ nó toàn là gạt người!
Thiếu niên trường mi đã hoàn toàn dại ra.
Lục Trầm nghênh ngang rời đi, thời điểm trải qua cách vách sạp, vẻ mặt hâm mộ nói: "Lão tiên trưởng thực sự bận rộn a.” Lão đạo sĩ nhẹ nhàng vuốt cằm cười, trong lòng lại oán thầm, mau cút đi
Lục Trầm một đường dạo chơi, cuối cùng đi vào ngõ Nê Bình, thời điểm đi qua Tào gia tổ trạch, đại môn đóng chặt, lục địa kiếm tiên Bà Sa Châu, Tào Hi ở phòng trong yên lặng chắp tay hành lễ, hồ ly lửa đỏ nằm úp sắp ở trên đất, làm ra tư thái cúi đầu sát đất thành kính, lạnh run.
Lục Trầm thờ ơ đối với những điều này, lập tức đi đến trước sân viện một ngôi nhà, nhảy bật lên nhìn xung quanh cảnh tượng trong viện.
Cô gái đang ngồi phơi nắng ở sân cách vách đứng lên, cau mày, Ngươi làm gì vậy?”
Tàm mắt Lục Trầm chếch đi, ngón tay chỉ vào mũi mình, ha ha cười nói: “Cô nương, cô không nhận ra bần đạo sao? Năm trước ta từng sống ở bên này, chúng ta quen nhau mà, hơn nữa, ngươi cùng thiếu gia nhà ngươi còn tới sạp của bằn đạo để đoán mệnh, không nhớ sao?"
Cô gái làm bộ ra vẻ như đang dụng tâm suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói: "Không nhớ!”
Lục Trầm đi đến tường viện cách vách Trần Bình An, kiễng gót chân bám lên trên đầu tường, dùng sức khit khit mũi "Cô nương đang nấu cơm hả, thơm quá. Bằn đạo đứng ở chỗ này mà vẫn ngửi thấy mùi cơm thơm."
Trĩ Khuê vẫn là vẻ mặt thiên chân vô tà, lắc đầu nói: "Không có a."
Lục Trầm cười, hơi hơi nghiêng đầu, đưa tay chỉ chỉ cô gái,"Bần đạo rất thích mũi, cô nương cô không lừa được đâu."
Cô gái ồ một tiếng, đi tới phòng bếp, đem nồi đất bên trong bó củi toàn bộ kẹp ra, một nồi cơm đang nấu nóng hỏi, lập tức hạ nhiệt, thành một nồi cơm sống.
Cô gái đi đến cửa phòng bếp, vỗ vỗ tay hỏi: "Hiện tại thì sao?"
Lục Trầm vươn ngón tay cái,"Xem như cô lợi hại!"
Cô gái hoàn toàn không xem là gì, hỏi: "Ngươi tìm Trần Bình An? Có chuyện gì? Ta có thể chuyền lời giúp ngươi."
Lục Trầm cười nói: "Bần đạo tự mình tìm hắn là được, không dám phiền cô nương, bằng không bằn đạo sợ sáng mai không mở sạp nỗi nữa."
Trĩ Khuê nói: "Nói đi, ta rất thân với Trần Bình An."
Nói xong câu đó, nàng đưa tay chỉ chỉ chữ phúc dán trên cửa nhà,"Ngươi xem, giống y đúc nhà của hắn, Trần Bình An đưa của ta."
Tiểu cô nương, đối với kẻ trợn mắt nói dối như cô, thực làm bằn đạo tính không ra.
Lục Trầm không nhịn được khóe miệng run lên, thật không biết năm đó Tề Tĩnh Xuân như thế nào mà chịu được nha đầu kia, còn bằng lòng tìm mọi cách che chở nàng.
Lục Trầm thở dài, "Thật ra hôm nay bàn đạo không tìm Trần Bình An, là tới tìm ngươi, Vương Chu."
Trĩ Khuê mặt không chút thay đổi nhìn đạo nhân trẻ tuổi,"Tuy công tử nhà ta tạm thời không ở trấn nhỏ, nhưng mà nếu ngươi dám khi nhục ta, Trần Bình An trở lại sẽ giúp ta báo thù, còn nữa, ta có quen biết Tê Tĩnh Xuân, hắn là Nho gia thánh nhân, ngươi không sợ hắn chết rồi đột nhiên sống lại đánh chết ngươi?"
Lục Trầm vươn hai tay, day day hai má, bất đắc dĩ nói: "Không nói đến Trần Bình An có giúp cô báo thù hay không, Tề Tĩnh Xuân chết thì cũng đã chết rồi, có thể sẽ không sống lại."
Trĩ Khuê khẽ cau mày.
Như dương liễu lả lướt, bị gió xuân thổi nghiêng nghiêng.
Lục Trầm một lần nữa hai tay bám ở đầu tường, cười nói: "Vương Chu, bằn đạo có một cơ duyên muốn tặng cho cô, cô có dám nhận lầy hay không?" Hai tay áo đạo bào màu xanh, cứ như vậy nhẹ nhàng phủ lên trên tường viện đất bùn.
Như long bàn hồ cứ.
Trĩ Khuê hai tay ôm trước ngực, như là ở bảo vệ mình, cười lạnh nói: "Đồ háo sắc, vô lại, yêu râu xanh, phường trác táng!"
Lục Trầm thu tay lại ôm bụng Cười cười fo.
Nhớ lại khi xưa, thế gian do có Chân long ngàn ngàn vạn, sau khi luận công ban thưởng, phụ trách tọa trần đầm giang hải toàn bộ thiên hạ, trong đó còn có một thư long cực kỳ danh vọng, thân phận đã coi như quý không thể nói, đối với mình si tình ra sao? Trong mắt thế nhân, mình lại là loại tuyệt tình cỡ nào?
Đạo nhân trẻ tuổi thiếu chút nữa cười ra nước mắt.
Đại đạo có lớn bao nhiêu cũng không dung được nữ nhi tình trường.
Chỉ thích uyên ương không thích tiên, trên sách có, trên núi có, đỉnh núi không có.
Lục Trầm nhìn cô gái trước mắt vốn không nên xuất hiện trên đời này, nhớ lại trước đây mình từng chính miệng hỏi sư phụ, vì sao lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, nhưng lại có Ly Châu động thiên tồn tại.
Lão nhân chỉ cười nói hai câu.
"Nhưng khó lọt chính là chỗ máu chốt, phương pháp thừa hành thiên đạo, đã không đủ để lập thân, cho nên sụp đồ."
"Đại đạo năm mươi, thiên diễn bón chín, thiếu mát một thứ, nhất sinh vạn vật."
Lúc ấy lão nhân ngồi xổm bên hồ nước của tòa hoa sen động thiên, vốc một vốc nước, tát lên trên một chiếc lá sen thoáng nghiêng, tưới lên trên vào chỗ cao, thuận thế chảy xuống, dân dân phân lưu, cuối cùng toàn bộ quay về ao nước.
Sau đó lão nhân cao cao nâng lên một bàn tay về phía Lục Trầm, thì ra trong lòng bàn tay vẫn còn có một thủy châu, khi bàn tay nghiêng lệch, thủy châu bắt đầu theo văn lộ rất nhỏ nơi lòng bàn tay chậm rãi chảy xuôi, xiêu xiêu vẹo vẹo, không ngừng mở rộng phân nhánh, mỗi một lần hơi tạm dừng sau đó thay đổi phương hướng, ý nghĩa là đi theo những con đường khác nhau, nếu đồi hạt thủy châu không bắt mắt kia thành cá nhân nào đó hành tâu trong quang âm sông dài nơi nhân gian, ý nghĩa sẽ trở thành những người khác nhau.
Nghĩ sai thì hỏng hết, sai lệch một bước sẽ có tam giáo bách gia, có tướng tướng công khanh, có người buôn bán nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận