Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1525 - Thiếu Hiệp Gặp Đại Hiệp (1)



Chương 1525 - Thiếu Hiệp Gặp Đại Hiệp (1)




Cưỡi lâu thuyền cẩm tú do chiếc thuyền nhỏ hạch điêu biến hóa mà thành, chưa tới một canh giờ, đã phá vỡ một vùng biển mây, con thuyền dừng lại ở giữa núi non có hơi nước lượn lờ.(Hạch điêu là nghệ thuật khắc lên hạt cứng của trái cây)
Đã tới Tử Dương phủ.
Quan sát từ chỗ cao cao, môn phái tiên gia này quy mô không thua gi hoàng cung của vương triều thế tục, ở giữa mảnh đất, có một mảng kiến trúc rộng lớn nổi lên sắc vàng kim xen tím dưới ánh mặt trời chói chang.
Sau khi đoàn người Trần Bình An rời khỏi thuyền, một nữ tu cao gầy tự xưng Động Linh chân quân Ngô Ý liền thu hồi chiếc thuyền nhỏ hạch điêu vào lại tay áo, còn về những nữ tử tuổi thanh xuân oanh oanh yến yến kia, ùn ùn biến thành từng tấm lá bùa, nhưng vị Động Linh chân quân kia không thu hồi họ lại, mà chỉ tiện tay phẩy tay áo một cái, đánh bọn họ rơi vào trong một dòng nước chảy róc rách cách đó không xa, hóa thành từng đợt linh khí mờ mịt, hòa chung vào dòng nước sông.
Một lão giả cao gầy lập tức thức thời mà xuất hiện ở bên kia bờ sông, quỳ xuống đất dập đầu về hướng vị nữ tu, miệng hô to: “Tiểu thần miếu Tích Hương, bái kiến Động Linh lão tổ, tại đây khấu tạ lão tổ đại ân đại đức!”
Chu Liễm vỗ một cái lên đầu Bùi Tiền, nhẹ giọng nói: “Người trong đồng đạo của ngươi lại xuất hiện, sao không đi qua đó tay bắt mặt mừng?”
Bùi Tiền liếc mắt một cái.
Ngô Ý thần sắc hờ hững, “Không có việc gì, lui về miếu Tích Hương của ngươi đi.”
Vị thần kia nhanh chóng đứng dậy cáo lui, hóa thành một luồng khói xanh có kim quang lấp lánh, lao vào nước sông, lóe lên rồi biến mất.
Ngô Ý cười giải thích nói: “Mỗi khi ra ngoài chỉ có điểm này là không tốt, rất khó được thanh tịnh.”
Trần Bình An gật gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu.
Ngô Ý thuận miệng hỏi: “Trần công tử, lần trước trong số những người đi cùng với ngươi, hình như phụ thân ta thích nhất là tiểu cô nương áo bông đỏ, sao bây giờ không thấy ai trong bọn họ hết vậy?
Trần Bình An cười nói: “Đều đến Đại Tùy cầu học rồi.”
Ngô Ý tựa như có chút tiếc nuối.
Phụ thân đã từng tiết lộ ra quá, thiếu niên cao lớn tên Vu Lộc kia, đúng là thái tử vương triều mất nước Lô thị đang mai danh ẩn tích!
Một thân long khí nồng đậm, thực sự chính là món ăn ngon lành nhất thế gian.
Năm đó không biết vì sao phụ thân không há miệng ăn, ở ngay trước mặt phụ thân nàng cũng không dám vọng động, nên cũng đành bỏ lỡ, cũng không biết tương lai có cơ hội ăn no nê hay không, nói không chừng sẽ có thể phá vỡ bình cảnh Kim Đan đáng chết kia.
Để phá cảnh, có thể bước lên "điểm cuối đại đạo" của giống loài giao long, Nguyên Anh cảnh như bây giờ, đệ đệ không tiếc trở thành Thần chỉ Hàn Thực giang, còn mình lại cần cù tu thuật pháp bàng môn của Đạo gia, không thể nói là vô dụng, chỉ là tiến triển cực kỳ chậm chạp, quả thực có thể khiến người ta phát điên.
Chẳng lẽ thật sự trăm năm ngàn năm sau vẫn phải sống dưới cái bóng của phụ thân? Mỗi giờ mỗi khắc đều phải lo lắng đề phòng, sợ hãi phụ thân ngày nào đó đói bụng, hoặc là chém giết với người ta, bị trọng thương cần ăn bồi bổ, sẽ lấy con cái là hai người bọn họ để lấp bụng?
Năm đó mình và đệ đệ đáng thương kia đi cùng phụ thân, gặp được quốc sư Đại Ly Thôi Sàm, trải nghiệm đó không được tốt lắm, phụ thân bị Tú Hổ dùng một chiếc nghiên mực cổ xưa, mạnh mẽ dùng thần thông cổ đánh bay 300 năm đạo hạnh, xong việc phụ thân giận chó đánh mèo với nàng và đệ đệ, đánh bọn họ vô cùng thê thảm. Có điều kết quả cũng không tệ lắm, cuối cùng phụ thân đã rời khỏi Hoàng Đình quốc, nàng và đệ đệ lại không cần trong lòng lúc nào cũng như có ngọn núi lớn đè lên, rốt cuộc năm tháng dài dằng dặc mấy ngàn năm qua, số con cháu bị vị phụ thân tính tình thô bạo này ăn mất, nhiều vô số kể. Hơn nữa Tử Dương phủ và Hàn Thực giang đều lần lượt trở thành vùng đất phiên bình được triều đình Đại Ly công nhận, hiên ngang đứng ngoài vòng Hoàng Đình quốc.
Đương nhiên Ngô Ý chỉ là một cái tên giả, nàng thân là lão tổ tông Tử Dương phủ, chân thân lại là hậu duệ giống loài giao long cổ Thục, nếu không phải phụ thân gửi phong thư kia tới, cho dù là có võ phu Viễn Du cảnh đảm nhiệm hỗ trợ Trần Bình An, nàng cũng lười đến phản ứng, đơn giản là cầu độc mộc và Dương quan đạo đường ai nấy đi, nàng cần gì đến nỗi ân cần như thế, đích thân chạy đến nghênh đón, còn phải nín nhịn nặn ra gương mặt tươi cười với một người tuổi trẻ?
Ngô Ý dẫn theo đám người Trần Bình An đi bộ chầm chậm trên đường lớn bên ở bờ sông, con đường bằng phẳng dị thường, được lát bằng từng miếng từng miếng đá xanh, ảnh phản chiếu ngược lên rất rõ ràng sắc nét.
Bùi Tiền cầm trong tay gậy leo núi, nhìn chằm chằm vào gương mặt sáng lên nơi nền đá xanh, nhìn nha đầu đen như than trong đó, nhe răng nhếch miệng, cười vui vẻ tự đắc.
Lúc trước ở trên lâu thuyền, Ngô Ý cũng không nói chuyện phiếm với Trần Bình An, cho nên nhân cơ hội này, nàng mới giới thiệu với Trần Bình An về lịch sử sâu xa của Tử Dương phủ.
Ứng đối của Trần Bình An chỉ có thể nói là miễn cưỡng không thất lễ, chứ trong những chuyện như thế này, đừng nói là Phong Lôi viên Lưu Bá Kiều, ngay cả Lý hòe cũng giỏi hơn hắn nhiều.
Đại khái là vì lý do đã sáng lập ra một tòa thủy phủ, luyện hóa ấn chữ Thủy nên khi đạp lên bên trên, Trần Bình An có thể cảm nhận thấy được từng đợt từng đợt tinh hoa thuỷ vận nhè nhẹ, chất chứa giữa những phiến đá to màu xanh ở dưới chân.
Giống loài giao long thế gian tất nhiên tu hành gần nước, cho dù là hậu duệ giao long có căn bản đại đạo nhìn như càng gần núi hơn, nhưng chỉ cần kết Kim Đan, vẫn cứ phải ngoan ngoãn rời khỏi đỉnh núi, qua sông hóa giao, qua lạch hóa rồng, đều không thể rời xa chữ nước.



Bạn cần đăng nhập để bình luận