Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1744 - Quất Ngựa Đến Chân Đồi (10)



Chương 1744 - Quất Ngựa Đến Chân Đồi (10)



Trần Bình An gật đầu và nói: "Ngốc vô cùng.""Tằng Dịch" lau mặt, vẻ mặt rất kiên quyết: "Một kẻ nhu nhược như ta làm gì còn mặt mũi đến thăm mộ tỷ tỷ và tỷ phu cho được? Trần tiên sinh, sau này ngươi có thể giúp ta đi thắp hương và kính rượu cho bọn họ được không? Dù sao trước đó ta cũng đã nói với Trần tiên sinh vị trí cụ thể của ngôi mộ đó ở đâu rồi… còn ta chắc sẽ không đi đâu.”Trần Bình An nhẹ giọng hỏi: "Ngươi thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao? Ngươi phải biết rằng cả đời này ngươi không có cơ hội để hối hận đâu.""Tằng Dịch" gật đầu: "Ta đã nghĩ kỹ rồi."Trần Bình An ậm ừ."Tằng Dịch" đột nhiên nói: "Trần tiên sinh, khi ngươi đến thăm mộ, ngươi có thể nói với tỷ tỷ và tỷ phu của ta rằng ngươi là bằng hữu của ta được không?"Trần Bình An gật đầu nói: "Không thành vấn đề.""Tằng Dịch" cuối cùng nhất định phải quỳ lạy tiên sinh phòng sổ sách.Trần Bình An không đồng ý.Nhưng "Tằng Dịch" nhất quyết muốn làm điều này, nếu không hắn ta sẽ không thể yên tâm lê đường được.Trần Bình An nhìn nam tử tên thật là "Chu Quá Niên" này, sững sờ không nói nên lời.————Vào đêm giao thừa.Trên một sườn đồi cách châu thành hơn mười dặm.Trước một ngôi mộ nhỏ có người đang thắp hương và kính rượu.Chàng trai trẻ tuổi ở xứ khác mặc chiếc áo bào bằng vải bông màu xanh đã nói ra hết mọi chân tướng sự việc, thậm chí là về việc "Tằng Dịch" bảo hắn đóng giả làm bằng hữu của mình cũng đã nói ra.Cuối cùng, Trần Bình An nhìn ngôi mộ nhỏ, nhẹ giọng nói: "Có một đệ đệ như vậy, có một tiểu cữu tử như vậy, còn Trần Bình An ta có được một người bạn như Chu Quá Niên đúng thật là một chuyện rất tuyệt vời."(Tiểu cữu tử tức em trai bên vợ)————Bên trong quán trọ của châu thành, màn đêm buông xuống.Đêm giao thừa.Ba vị khách không trả tiền để nhờ người làm bữa cơm giao thừa, chưởng quầy của quán trọ hơi thất vọng.Trần Bình An chỉ xin chưởng quầy một cái bếp lò và một túi than củi, Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch trầm mặc ngồi với Trần Bình An đến khoảng nửa đêm.Không bàn bạc đạo lý, nhân sinh, cũng không nói gì với nhau.Sau đó, Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch trở về phòng của mình.Trần Bình An đang ở nơi tha hương tứ xứ, một mình canh thức cho đến bình minh.Một năm cứ như vậy mà trôi qua.Dựa theo tập tục của tiểu trấn ở Ly Châu động thiên, vào ngày mồng một, mỗi nhà đều dựng ngược cây chổi lên, không dám đi xa.Trần Bình An liền để Mã Đốc Nghi hướng dẫn chuyện tu hành cho Tằng Dịch trong khoảng thời gian ở chung sớm chiều. Trần Bình An đã cân nhắc, vào cuối năm của năm ngoái, hắn đã đưa trang bí pháp tu hành Quỷ đạo được ghi chép kỹ càng cho Mã Đốc Nghi xem, nếu như có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi lại Tằng Dịch. Cùng là người tu đạo với nhau, tư chất tu hành cũng có khác nhau, chỉ chút xíu thôi là thấy được ngay. Trong vấn đề bí thuật tu luyện này, rất nhanh thôi Mã Đốc Nghi đã trở thành người sau mà vượt lên trước, ngót nghét chưa đầy một tháng mà đã có thể chỉ ra sai lầm của Tằng Dịch, phá giải những khúc mắc quan trọng.May mà Tằng Dịch vốn đã quen với điều này, chẳng những không nhụt chí buồn bã và ghen ghét mà ngược lại lại càng thêm cố gắng trong việc tu hành, càng thêm dành thời gian cho việc luyện tập công phu của mình.Điều này làm cho Trần Bình An thấy có chút vui mừng, đáng lẽ nên buông xuôi nhưng lại không buông xuôi, đây là một loại tính tình cực kỳ đáng ngưỡng mộ của người tu đạo, chỉ cần kiên trì bền bỉ, có tài thành công muộn nhưng cũng không phải là hi vọng xa vời.Hôm nay Trần Bình An nằm phơi nắng trong sân quán trọ vắng người, mở rương sách lấm lem bùn tuyết, tiến hành ghi chép từng quyển từng quyển thư tịch trong đó, hắn nghĩ nếu như có cơ hội thì sau này sẽ kêu Tằng Dịch đổi lại với chủ nhân ban đầu, trên trang sách đều có hai dấu in “thủy lưu vân tại” và “lân tuân lão tẩu”, sau này nếu Tằng Dịch muốn tìm hiểu nguồn gốc, tìm lại gia đình thư hương đã chạy nạn về phía nam kia thì cũng không phải là quá khó.Tới buổi trưa, Trần Bình An lại nhân được phi kiếm đưa tin đến từ đảo Thanh Hạp, nói là có một thanh phi kiếm đến từ núi Phi Vân, quận Long Tuyền Đại Ly, bởi vì Trần Bình An không có mặt ở hồ Thư Giản nên đành phải tạm thời gửi lại tại kiếm phòng Đảo Thanh Hạp, Lưu Chí Mậu dùng phi kiếm để hỏi thăm Trần Bình An xử trí như thế nào, Trần Bình An hồi âm, nói với Lưu Chí Mậu về nơi dừng chân của ba kỵ binh, làm phiền Lưu đảo chủ tự mình đi một chuyến, mang phi kiếm truyền tin đến.Tối đêm mồng một, Lưu Chí Mậu đã chạy đến quán trọ châu thành, tiện thể tự mình đưa thanh phi kiếm đưa tin đến từ Bắc Nhạc chính thần Đại Ly cho Trần Bình An.Trần Bình An không mở thanh phi kiếm Phi Vân sơn trước mặt Lưu Chí Mậu, một vị Nguyên Anh Địa Tiên, đặc biệt là những kẻ có hi vọng trở thành lão Nguyên Anh trên ngũ cảnh như Lưu Chí Mậu sẽ có thuật pháp thần thông tầng tầng lớp lớp, đôi bên chỉ vì lợi ích mà trở thành bạn hợp tác chứ không phải là bạn bè, mối quan hệ không tốt đến mức đó.Hai người ở hai phòng đối diện nhau trong quán trọ.Lưu Chí Mậu nói ngay vào điểm chính: “Dựa theo căn dặn của Trần tiên sinh trước khi rời khỏi đảo Thanh Hạp, ta đã lặng lẽ thu lại cấm chế của Hồng Tô ở phủ Chu Huyền, nhưng không chủ động mang cô ta đến đảo Cung Liễu để lấy lòng Lưu Lão Thành. Bây giờ Lưu Lão Thành và Trần tiên sinh đã là minh hữu, dù là bạn bè của bạn bè nhưng cũng chưa chắc được xem là bạn bè. Cơ mà mối quan hệ giữa đảo Thanh Hạp và đảo Cung Liễu đảo chúng ta được hưởng lợi từ chỗ Trần tiên sinh nên đã có chuyển biến tốt hơn. Đàm Nguyên Nghi đã đặc biệt đi một chuyến đến Đảo Thanh Hạp thăm hỏi, rõ ràng đã tăng thêm mấy phần tôn kính với Trần tiên sinh, cho nên lần này ta tự mình làm chân chạy một chuyến, ngoại trừ đưa thanh phi kiếm cho Trần tiên sinh còn có một món lễ vật nhỏ nữa, coi như đảo Thanh Hạp gửi quà chúc tết đầu xuân cho Trần tiên sinh. Trần tiên sinh đừng từ chối nha, đây chính là quy tắc nhiều năm của ddảo Thanh Hạp, trong tháng giêng này, cung phụng trên đảo ai cũng có phần cả.”Trần Bình An cười nói: “Đảo Thanh Hạp rộng bao nhiêu, quy tắc ra sao, ta đều hiểu rõ, cho dù Lưu đảo chủ không đưa ta cũng sẽ đi nhắc nhở Lưu đảo chủ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận