Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1088: Nhân Gian Đường Hẹp Chén Rượu

Chương 1088: Nhân Gian Đường Hẹp Chén RượuChương 1088: Nhân Gian Đường Hẹp Chén Rượu
Chương 1088: Nhân Gian Đường Hẹp Chén Rượu Rộng (1)
Trần Bình An đã không có tâm trạng đi mở hai bức tranh cuộn tròn còn lại, Lô Bạch Tượng, Tùy Hữu Biên, vừa khớp là một kẻ mình không dám mời rời núi, chỉ sợ thỉnh thần dễ dàng tiễn thần khó, một người khác, càng không dám.
Nhớ tới quan cảm của Bùi Tiền đối với hai người Ngụy Tiện, Chu Liễm.
Thật ra trực giác của nó không sai chút nào.
Ánh mắt nhìn người của Ngụy Tiện, là từ chỗ cao hướng chỗ thấp, dù sao cũng là vua của một nước lưu danh sử sách.
Ánh mắt Chu Liễm nhìn người, thì như là người sống đang đối đãi người chết, ánh mắt đen tối, u ám như hồ sâu, trên mặt lão nhân mang theo ý cười, càng đừng coi là thật.
Trên bậc cửa quán trọ, vị khách áo sam xanh đưa lưng về phía sảnh lớn, ngắng đầu nhìn ánh nắng chiều sáng lạn phía chân trời, nhẹ nhàng vỗ đầu gối, xách bầu rượu, uống mỗi một ngụm rượu mơ sẽ lải nhải một câu.
"Sâu trong mây gặp rồng, lúc rừng sâu gqăp hươu. người đep bên hoa đào, anh hào trên sa trường, danh sĩ trong ngõ hẹp..."
Phành một tiếng.
VỊ khách áo sam xanh bị người ta vồ ngã xuống đất, ngã như chó ăn phân, cũng không quên nắm thật chặt bầu rượu.
Thì ra là tên nhóc què đá một cước vào trên lưng hắn, nỗi giận đùng đùng nói: "Còn chưa xong, ngươi đã ghiền chưa? Nhịn ngươi lâu lắm rồi!"
Nam nhân chật vật đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người, trầm giọng nói: "Ngươi biết ta là ai không?"
Tên nhóc què nhìn thư sinh nghèo kiết hủ lậu có chút xa lạ, có chút chột dạ, kiên trì lớn giọng hô: "Ngươi là ai?”
VỊ khách áo sam xanh này nghiêm trang nói: "Ngươi gọi Cửu Nương là gì?"
Tên nhóc què ngắn người, "Bà chủ."
VỊ khách áo sam xanh lại hỏi,"Như vậy phu quân của bà chủ, sẽ là gì của ngươi?"
Tên nhóc què thiếu chút nữa tức điên rồi.
Chạy vội ra khỏi bậc cửa, quyền cước cùng sử dụng, đuổi giết một trận với tên khốn chỉ biết là họ Chung kia.
Nam nhân giơ cao cao bầu rượu, né tránh khắp nơi, vừa chạy trốn vừa uống rượu, trúng mấy quyền mấy cước, đều không đau không ngứa.
Mặt trời chiều ngã về tây.
Liên quan thư sinh, từng có lời tiên tri.
Một câu bản thân thư sinh cũng không coi là thật.
Chung mỗ nhân hạ sơn tiền, thế gian vạn quỷ vô ky.
(trước khi họ Chung xuống núi, thế gian vạn quỷ không kiêng ky)
Sau khi mặt trời xuống núi, hoàng hôn trở nên thâm trầm, nương một chút ánh chiều tà cuối cùng lưu luyến nhân gian. vị khách áo sam xanh truy đuổi đùa giỡn với tên nhóc què dừng lại, nhìn về cuối đường phía nam, tên nhóc què nhân cơ hội đắm vào đầu vai hắn một cú, thư sinh tinh thần sa sút loạng choạng, không để ý tới. Tên nhóc què có chút tò mò, theo tầm mắt vị thư sinh này, cùng nhau nhìn về phương xa, không có phát hiện, cho rằng thư sinh là cố ý ngắt lời, tên nhóc què đang muốn tiếp tục đấm, để hắn về sau không dám đùa giỡn bà chủ nữa.
Trong lòng thiếu niên bỗng chắn động, nằm úp sắp ở trên mặt đắt, tai dán sát đất, sắc mặt ngưng trọng, là một mũi ky quân, số lượng còn không ít, trần Hồ Nhi trừ dịch tốt ngẫu nhiên đi qua, chưa từng có đại đội ky quân đi ngang qua, những người trẻ tuổi của trấn Hồ Nhi, vì chiêm ngưỡng phong thái thiết ky Diêu gia, thường xuyên kết bạn đi quân trấn phục viên xa xa, mới có cơ hội nhìn thấy từ xa vài lần.
Giáp sắt, ngựa chiến, nỏ nhẹ, chiến đao, tắt cả cái này ở trong mắt con em nhà nghèo trấn Hồ Nhi, chính là vật có khí khái nam nhi nhất trên đời này.
Tên nhóc què cũng không ngoại lệ, chỉ là bạn cùng lứa tuổi ở trấn Hồ Nhi không thích dẫn hắn đi chơi cùng. Lúc này tên nhóc què vứt vị khách áo sam xanh sang một bên, đi sảnh lớn thông báo với bà chủ một tiếng, phụ nhân ngáp chỉ nói biết rồi, đám quân nhân kia khẳng định không để quán trọ nhà mình cùng trần Hồ Nhi vào mắt, quá nửa là hành quân suốt đêm, đi quân trấn phục viên phương bắc, không cần để ý.
Tên nhóc què ồ một tiếng, lập tức chạy ra khỏi quán trọ, trèo lên nóc quán trọ, đưa tay che ở trên mắt, đưa mắt trông về phía xa, thừa dịp trời chưa tối hoàn toàn, miễn cưỡng còn có thể thấy được sự vật, hắn muốn kiến thức ở khoảng cách gần trang phục thiết ky biên quân một phen, lần sau lại bị bà chủ sai đi trần Hồ Nhi mua dầu gạo, còn khoe một chút với đám bạn cùng lứa tuổi.
Con đường phương xa mơ hồ có thể thấy được bụi đất bay lên, mặt đất chắn động nặng nề, càng lúc càng rõ ràng.
Nhưng sắc trời không đợi người, tên nhóc què có chút sốt ruột, vội vàng leo xuống nóc nhà, đi sảnh lớn, hỏi bà chủ có thể treo đèn lồng hay không. Phụ nhân trừng mắt, sớm như vậy treo đèn, tiền đèn nén tính cho ai? Tên nhóc què vỗ ngực nói tính cho ta, thật sự không được thì cứ ghi nợ vào số cho lão lưng còng, phụ nhân gật gật đầu, tên nhóc què vui sướng đi treo hai cái đèn lồng màu đỏ lớn ở ngoài quán trọ, vừa muốn trèo lên nóc, liền phát hiện có một con ngựa thoáng vòng ra khỏi đường cái, lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên ngoài quán trọ, trên người mặc giáp trụ, cực kỷ sáng rõ hoa mỹ, khác với hình thức mộc mạc của biên quân Diêu gia, tên ky tốt kia tháo mũ giáp nâng ở trước ngực, sắc mặt hờ hững hỏi: "Có phải có bán rượu mơ hay không?”
Tên nhóc què nuốt ngụm nước miếng, trong lòng run sợ nói: "Bắm quân gia, có bán rượu mơ.”
Tên ky tốt kia trầm giọng nói: "Trong một nén nhang, bảo chưởng quầy dọn trống toàn bộ quán trọ, sau đó chuẩn bị năm bàn đồ ăn, lấy ra rượu mơ ngon nhất, toàn bộ chỉ tiêu, một quan tiền cũng không thiếu cho các ngươi, nếu là rượu mơ quả thực uống ngon như trong lời đồn, còn có trọng thưởng! Nhớ kỹ, sau khi vào quán trọ, chúng ta sẽ có người chuyên môn xem xét phòng, nếu là còn có ai ở lại trong đó, giết không tha. Sau khi chúng ta rời đi, toàn bộ khách ở trọ tự nhiên có thể vào ở."
Ky tốt một lần nữa đội mũ giáp, quay đầu ngựa, lao nhanh đi.
Sắc mặt tên nhóc què dại ra, vị khách áo sam xanh ngồi xổm một mình ở cửa quán trọ, con chó cỏ kia đã về ổ, nhưng hắn vẫn không có chỗ đặt chân, thấy thiếu niên còn đang ngây người, nhắc nhở: "Mau nói cho Cửu Nương biết đi, chọc giận các quý nhân kinh thành này, quán trọ không mở nổi nữa đâu.”
Tên nhóc què chạy vội vào sảnh lớn, phát hiện phụ nhân đã chạm trán với lão lừng còng, đang cùng bàn bạc sự việc, tên nhóc què vừa đến, vừa vặn làm con chim đầu đàn này, bảo hắn đi nói rõ tình huống với những vị khách trên lầu, làm phiền bọn họ nhanh chóng rời khỏi quán trọ trước, đỡ có tai ương đổ máu.
Tên nhóc què có phần khó xử, phụ nhân vung tay lên, nói miễn phí tiền đèn nén cho hắn, tên nhóc què lập tức xông lên lầu hai, gian phòng thứ nhất chính là Trần Bình An, tên nhóc què báo cáo tình huống với khách nhân mở cửa. Trần Bình An thấy không vấn đề gì cả, Cười nói hai gian phòng còn lại, hắn đi đánh tiếng, muốn thiếu niên trực tiếp đi phòng khác gọi người, tên nhóc què nói một tiếng cảm ơn, vội vàng rời đi. Bùi Tiền sau khi mở cửa, trên bàn đốt đèn dầu, một quyển sách mở ra ở bên đó, nó cười nói ta đang đọc sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận