Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1813 - Hồ Thư Giản Cháy Nhà Ra Mặt Chuột (12)



Chương 1813 - Hồ Thư Giản Cháy Nhà Ra Mặt Chuột (12)




Vào đêm giao thừa năm sau, hắn đã ngồi trò chuyện bên đống lửa với Tằng Dịch và Mã Đốc Nghi tại một quán trọ ở Thạch Hào quốc.
Lại một năm nữa, trên đường đến hội tụ với Tằng Dịch Mã Đốc Nghi, trên lưng ngựa nhấp nhô, hắn ta thong thả trải qua đêm giao thừa một mình.
Năm sau, lại đi đến quần núi phía nam hồ Thư Giản, trên đường trở về, hắn đã cùng Cố Xán, Tằng Dịch và Mã Đốc Nghi cuối cùng cũng đã ăn được một bữa tối đêm giao thừa có thể lấp đầy đủ một bàn ăn.
Năm nay, vào thời điểm này, sau khi dắt ngựa cùng nhau lên thuyền, Trần Bình An chạm vào chiếc trâm ngọc trên búi tóc của mình, hóa ra trong lúc bất tri bất giác, hắn đã đạt đến thứ mà nho gia gọi là tuổi cập quan.
(Cập quan: thường là vào 20 tuổi, nam nhân cổ đại sẽ được làm lễ cập quan tức lễ đội mũ).
Sau đó, ngày mùng năm tháng năm, Trần Bình An vốn định xin một bàn đồ ăn thịnh soạn phong phú từ chiếc đò tiên gia, nhưng tạm thời hắn lại đổi ý, lấy lương khô và rượu ra, đứng ở bệ cửa sổ nhìn ra biển, xem như là đang tự chúc mừng sinh nhật của mình, thậm chí cả lễ cập quan cũng đều được đối phó cho qua hết. Dù sao trong nhà chỉ có một người, cũng không có trưởng bối hay tông miếu, vì vậy không cần phải chú ý đến những lễ nghi phiền phức đó.
Sau khi nuốt miếng lương khô và rượu cuối cùng, Trần Bình An vừa mới ợ hơi, hắn đã cất phi kiếm lại, cảm thấy thanh kiếm sau lưng đột nhiên trũng xuống, như thể trong chốc lát nó đã biến từ một vật nặng vài cân thành một vật nặng tới hàng trăm ngàn cân, Trần Bình An loạng choạng lùi về phía sau, cả người và kiếm đều cùng rơi xuống đất.
Chỉ là sau khoảnh khắc đó, kiếm tiên nằm trong vỏ tử khí vẫn nặng nề, không có chút động tĩnh gì, Trần Bình An cố gắng ngồi dậy nhưng không có gì xảy ra.
Trần Bình An có chút khó hiểu, sợ có âm mưu hay bí ẩn nào đó, hắn ngồi vào bàn, rút kiếm tiên ra, quan sát hồi lâu, nhưng không có gì kỳ lạ.
Trần Bình An cho rằng là do kiếm tiên đang giở trò, dù sao sáu tháng qua có khi nó sẽ rất ngang bướng, ví dụ như có lần hắn bắt chước kiếm tiên “ngự kiếm” ngắm cảnh hoàng hôn ở biển mây, vậy mà nó lại tự mình bỏ chạy đi mất, khiến Trần Bình An rơi thẳng vào biển mây, nếu không phải có Mồng Một và Mười Lăm, thì hắn sẽ phải chịu khổ rất nhiều, chỉ là làm sao hắn có thể giảng giải đạo lý với một bán tiên binh được cơ chứ? Sau đó, Trần Bình An không dám đi đến biển mây ngắm cảnh nữa.
Vào lúc này, thanh tiên kiếm đã được rút ra khỏi vỏ sau lưng Trần Bình An, đến nỗi toàn bộ chiếc đò tiên gia đều chao đảo, nó lơ lửng cách mặt đất khoảng một thước.
Có vẻ như đã chủ động mời Trần Bình An bước đến phía trên.
Trần Bình An ngồi xổm xuống, thảo luận: "Không nổi loạn nữa à?"
Tiên kiếm vẫn bất động.
Trần Bình An do dự một chút, sau đó mặc cả nói: "Nếu như nửa đường mà ngươi bỏ ta, có thể ta sẽ không kịp chuyến đò. Ngươi có thể đền bù cho ta khoảng tiền thần tiên đó không?"
Tiên kiếm “soạt” một phải rồi quay trở lại bao kiếm phía sau lưng của Trần Bình An.
Cũng không thèm để ý đến Trần Bình An nữa.
Trần Bình An xoa cằm, nghĩ đến hai mươi bốn thẻ tre đã lừa gạt lão tiên sinh trên đỉnh núi, hắn gật đầu nói: "Suýt nữa ta lại bị mắc bẫy rồi! Đúng là không uổng công ta lăn lộn trên giang hồ!"
Chiếc đò Tiên Gia này sẽ không đi thẳng đến quận Long Tuyền của Đại Ly, dù sao Bao Phục trai đã sơ tán khỏi Ngưu Giác sơn rồi, chiếc đò suýt chút nữa đã bị bỏ phế hoàn toàn rồi, trên danh nghĩa nó đã bị quân đội Đại Ly tạm thời trưng dụng, tuy nhiên dù sao cũng không phải là nơi quan trọng then chốt, hơn nữa chỉ có lác đác vài chiếc đò, phần lớn đều là các quyền quý của Đại Ly đến quận Long Tuyền để du sơn ngoạn thủy. Dù sao thì quận Long Tuyền hiện tại đang bị bỏ hoang rất nhiều nơi, đang chờ phát triển. Có tin đồn rằng với diện tích quản lý rộng lớn, quận Long Tuyền chẳng bao lâu nữa sẽ được thăng cấp từ một quận lên thành một châu, điều này có nghĩa là chốn quan trường của Đại Ly sẽ đột ngột từ trên trời rơi xuống hơn chục chiếc ghế phẩm cấp không hề thấp, với khí thế thắng như chẻ tre của kỵ binh Đại Ly, sẽ thâu tóm một nửa giang sơn của Bảo Bình châu. Điều này khiến cho địa vị của các quan chức địa phương của Đại Ly cũng tăng cao như nước thuỷ triều, các quan hộ tịch địa phương của Đại Ly, ví dụ như "kinh quan" bình thường của một nước chư hầu nhỏ bé, giờ đây một khi đi ra ngoài được bổ nhiệm cho các chư hầu ở phía nam, việc thăng quan đã chắc chắn như đinh đóng cột rồi.
Chiếc đò mà Trần Bình An đang đi sẽ cập bến đò của một quốc gia nhỏ tên là Thiên Hách quốc. Thiên Hách quốc có nhiều núi non, quốc lực yếu kém, đất đai cằn cỗi, mười dặm lại có những phong tục khác nhau, trăm dặm lại có tiếng nói khác nhau, nhưng lại là một vùng đất yên bình nơi kỵ binh Đại Ly chưa đặt chân đến. Chiếc đò được điều khiển bởi một hang động trên núi, chủ nhân của động Phúc Âm không chỉ là quốc sư của Thiên Hách quốc, mà còn là thủ lĩnh của các vị tiên sư của một quốc gia. Tuy nhiên, toàn bộ Thiên Hách quốc cũng chỉ có mấy chục Phổ Điệp tiên sư, còn quốc sư của Thiên Hách quốc cũng chỉ mới có tu vi ở Long Môn cảnh, đệ tử nội môn, rồi con mèo con chó cũng chỉ có lác đác ba con, không có chút tiền đồ gì, sở dĩ ông ta có thể có được một chuyến đò của tiên gia là vì động Phúc Âm đã từng là một trong những di tích của động thiên xa xưa rơi xuống đổ nát. Trong số đó có rất nhiều sản phẩm có thể bán tận phương nam, nhưng tất cả số tiền kiếm được đều là tiền khổ cực. Quanh năm suốt tháng cũng chẳng có bao nhiêu đồng tiền tiểu thử, cũng nên không có tu sĩ nơi nào khác thèm muốn nơi này.
Trần Bình An dự định trở về quận Long Tuyền trước, sau đó đi thăm Thải Y quốc và Sơ Thủy quốc một chuyến, ở quê nhà có rất nhiều chuyện mà hắn cần phải mong chóng trở về tự mình quyết định. Dù sao, có một số việc cần hắn đích thân ra mặt, đích thân giải quyết với triều đình Đại Ly, chẳng hạn như chuyện mua một ngọn núi, Ngụy Bách có thể giúp đỡ việc, nhưng lại không thể thay mặt Trần Bình An ký một "khế ước đất" mới với Đại Ly.



Bạn cần đăng nhập để bình luận