Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1629 - Thẳng Thắn Nói Ra Suy Nghĩ Trong Lòng, Biết Thêm Một Chút (2)



Chương 1629 - Thẳng Thắn Nói Ra Suy Nghĩ Trong Lòng, Biết Thêm Một Chút (2)




Lưu Chí Mậu đánh tới Liễu Nhứ đảo, trực tiếp phá hủy Tổ Sư đường của đối phương. Lần này là lần Liễu Nhứ đảo thiệt hại thảm thương nhất. Đến khi các tu sĩ Liễu Nhứ đảo thương tích đầy mình ngồi lại tính sổ, mới nhận ra tên chủ bút của bản công báo kia đã chạy trốn mất rồi. Thì ra tên kia chính là đời sau của một vị đại tu sĩ chết oan trong tay Liễu Nhứ đảo, hắn núp bóng ở Liễu Nhứ đảo được hai mươi năm rồi, chỉ dựa vào một chữ thôi đã lừa cho cả Liễu Nhứ đảo trở nên thảm hại, còn người phụ trách kiểm tra lời lẽ trên công báo chính là một vị tu sĩ Quan Hải cảnh, tuy nói đúng là có thất trách thật nhưng dù thế nào cũng không thể xem là người cầm đầu, thế nhưng vẫn bị xách ra để làm bia đỡ đạn.
Thật hiếm hoi Trần Bình An nghe được tiếng gõ cửa, nghe những tiếng bước chân xào xạc quen thuộc kia, vị này hẳn là Hồng Tô ở căn phòng ngay cửa Chu Huyền phủ.
Hắn nhanh chóng đứng dậy mở cửa, đúng là “bà lão” Hồng Tô với mái tóc đen tuyền, khéo léo từ chối lời mời bước vào phòng của Trần Bình An, ả do dự một chút, khẽ hỏi: “Trần tiên sinh, thật sự không thể viết một chút về câu chuyện của lão gia nhà ta và Lưu đảo chủ của Châu Thoa đảo ư?”
Trần Bình An mỉm cười nói: “Được rồi, lần sau đi đến phủ các người, ta sẽ nghe chuyện cũ năm xưa của họ.”
Mặc dù Hồng Tô có khuôn mặt gà nua, nếp nhăn chằng chịt nhưng không hiểu vì sao, khí âm sát đậm đặc như vậy lại chỉ vẻn vẹn ngưng tụ lại trên mặt ả, thế mới khiến cho ả có diện mạo xấu xí như thế, nhưng thật ra nếu như để ả hấp thu linh khí của tiền thần tiên thì vẻ ngoài chắc chắn sẽ không tệ, hơn nữa ả còn có một đôi mắt trong sáng, lúc này ả chớp chớp mắt, to gan khẽ hỏi: “Trần tiên sinh cố ý từ chối lão gia nhà ta sao? Bởi vì đoán được lão gia nhà ta nhất định sẽ bảo nô tỳ đến tìm Trần tiên sinh, sẵn tiện giúp cho nô tỳ có được một phần công lao, có đúng hay không?”
Trần Bình An đặt một ngón tay lên miệng, ra hiệu rằng chuyện nay trời biết đất biết, ta biết ngươi biết là được.
Dưới ánh trăng, cô gái nở một nụ cười thật xinh đẹp.
Hồng Tô nhìn về phía người thanh niên hơi gầy này, nhấc bầu rượu trong tay lên, bầu rượu được dán miệng bằng giấy vàng, thân bầu có dây đỏ quấn quanh, cười dịu dàng nói: “Không phải thứ gì đáng tiền, đây gọi là Hoàng Đằng tửu, được ủ từ gạo nếp, gạo tẻ, là rượu nhà quan ở quê của ta, rất được nữ tử yêu thích, cũng có biệt danh là Gia Thực tửu. Lần trước ta có mãi nói chuyện với Trần tiên sinh, quên mất bầu rượu này nên đã nhờ người ta mua dùm, vừa được đưa tới đảo, nếu tiên sinh uống thấy ngon, lần sao ta sẽ đưa đến nữa, cho tiên sinh cả đấy.”
Đột nhiên ả nhận ra lời nói của mình không ổn, vội vàng nói: “Vừa rồi nô tỳ có nhắc tới chuyện nữ tử rất thích uống, nhưng thật ra nam tử cũng thích uống y như vậy.”
Trần Bình An nhận lấy bình rượu kia, cười gật đầu nói: “Được, nếu như uống rồi thấy ngon, ta sẽ đến Chu Huyền phủ tìm ngươi đòi thêm.”
Sau khi Hồng Tô đi rồi.
Chẳng những Trần Bình An không uống rượu mà còn để bình rượu kia vào vật chỉ xích, không dám uống.
Không phải hắn không tin Hồng Tô mà là không thể tin được Thư Giản hồ và Thanh Hạp đảo. Cho dù bầu rượu nay không có vấn đề nhưng một khi mở miệng đòi bầu khác thì sẽ chẳng biết được bầu nào có vấn đề, cho nên đến cuối cùng, Trần Bình An cũng chỉ có thể đến cửa phủ Chu Huyền bên kia, nói với ả một câu rằng vị rượu quá nhẹ, không hợp với sở thích của hắn. Trần Bình An cảm thấy hắn và Cố Xán không hề giống nhau.
Để phòng ngừa “lỡ như” kia, Cố Xán có thể không do dự mà giết hết tất cả.
Trần Bình An cũng sợ cái gọi là “lỡ như” kia nên chỉ có thể tạm thời gác lại, cất giữ ý tốt của Hồng Tô.
Nhìn thì có vẻ hai người khá giống nhau, cuối cùng thì đều cùng sợ cái lỡ như kia, nhưng diễn biến sự việc lại khác nhau rất xa.
Chỉ cần Cố Xán vẫn còn mãi cố chấp giữ ý muốn của mình kia, Trần Bình An và Cố Xán lại tiếp tục so tâm so tính, sự thật đã định sẵn là không thể kéo mình đến bên cạnh Cố Xán.
Trần Bình An cũng tạm thời từ bỏ.
Cách nhìn về thế giới của hai người vốn dĩ đã khác nhau rồi, cho dù ngươi có nói tới bể trời thì cũng vô dụng thôi.
Cho nên Cố Xán chưa từng nhìn thấy bức tranh của Trần Bình An và bốn người ở Ngẫu Hoa Phúc Địa ở chung với nhau, cũng chưa từng nhìn thấy mạch nước ngầm phun trào trong đó, sát cơ tứ phía và cuối cùng đã gặp nhau thì sẽ có lúc chia tay, cuối cùng vẫn sẽ còn gặp lại nhau.
Có thể nó không phù hợp với Thư Giản hồ và Cố Xán, nhưng cuối cùng thì Cố Xán cũng đã bỏ lỡ đi một cơ hội.
Sau khi dần dần làm quen với mọi chuyện từ nhỏ đến lớn và những mối quan hệ rối loạn ở Thư Giản hồ, Trần Bình An tin rằng nếu như Cố Xán đặt một phần suy nghĩ của mình ra ngoài chuyện giết chóc, cho dù là học cách lung lạc lòng người hay là cách bồi dưỡng thế lực của Lưu Chí Mậu thì Cố Xán và mẹ của hắn sẽ có thể sống ở Thư Giản hồ một cách tốt hơn, sẽ sống được lâu hơn.
Chỉ là bây giờ Trần Bình An đã nhìn thấy nhiều hơn, suy nghĩ được nhiều hơn nhưng hắn cũng chẳng còn lòng dạ nào nói ra những câu vô nghĩa như vậy nữa.
Không nói nhưng không có nghĩa là không làm.
Mà trái ngược lại, Trần Bình An cần phải làm nhiều chuyện hơn nữa.
Đạo lý đã nói hết rồi, Cố Xán vẫn không biết mình sai, Trần Bình An chỉ có thể lùi bước lại đi cầu viện người khác ngăn cản sai lầm.
Chỉ cần hắn cứ ở lại Thư Giản hồ, ở lại cửa sơn môn Thanh Hạp đảo này làm một chưởng quỹ tiên sinh thì ít nhất có thể cố không để Cố Xán phạm phải sai lầm lớn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận