Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1553 - Thăm Lại Chốn Xưa, Non Xanh Nước Biếc (2)



Chương 1553 - Thăm Lại Chốn Xưa, Non Xanh Nước Biếc (2)




Trần Bình An lắc đầu một cái: "Hắn vẫn luôn một mực dùng hết sức mình để giúp đỡ ta, không cần hoài nghi điểm này."
Chu Liễm không nhịn được đứng lên, cúi người xuống, trầm giọng nói: "Đây cũng không phải là việc nhỏ!"
Trần Bình An vẫn ngồi, nhẹ nhàng đung đưa hồ lô dưỡng kiếm: "Đương nhiên không phải chuyện nhỏ, có điều không liên quan, sự mưu tính lớn hơn, ván cờ lợi hại hơn thì ta cũng đã từng trải qua."
Chu Liễm đi chậm lại, hai lòng bàn tay vặn vào nhau: "Phải suy xét cẩn thận một phen."
Trần Bình An an ủi ngược lại: "Yên tâm, sẽ không liên quan đến sinh tử, vì vậy cho nên đó không thể là loại đại chiến sinh tử có từng cú đấm tan xương rách thịt được, cũng sẽ không thể là loại cục diện chết như Đỗ Mậu đột nhiên xuất hiện ở Lão Long thành được."
Chu Liễm suy nghĩ một chút, mặt ủ mày chau: "Vậy thì càng khó giải quyết rồi, vậy chẳng phải lão nô không giúp được nửa phần sức lực sao? Lẽ nào đến thời điểm đó thì đứng bên cạnh giương mắt nhìn? Vậy thì chẳng phải bắt lão nô đây nín nhịn đến chết sao?"
Trần Bình An nhìn vách núi ở đối diện, sống lưng thẳng tắp, hai tay ôm lấy sau gáy: "Mặc kệ, đi tới đâu hay tới đó. Làm gì có chuyện sợ hãi mà đi về nhà!"
Chu Liễm nhìn gò má Trần Bình An: "Binh tới tướng chặn nước đến đất ngăn? Lòng của thiếu gia cũng quá lớn."
Không hiểu sao Trần Bình An lại cảm thán một câu: "Biết nhiều đạo lý hơn, có đôi khi trong lòng sẽ loạn."
Trần Bình An cúi người xuống, hai bàn tay đặt chồng lên nhau, lòng bàn tay chặn trên hồ lô dưỡng kiếm: "Đường đi ngang dọc trên bàn cờ chính là từng quy tắc một, quy tắc và đạo lý đều là vật chết, thẳng tới thẳng lui, nhưng thói đời mà, sẽ có những đường thẳng bị uốn cong, thậm chí những con đường này trong lòng vài người, nói không chừng có lẽ sẽ biến thành những thứ cẩu thả xiêu vẹo, cái này gọi là tự bào chữa, vì lẽ đó trên đời này mới có nhiều người từng đọc rất nhiều sách nhưng vẫn không chịu nói lý lẽ như vậy, mới có nhiều người chỉ làm theo ý mình đến thế. Sống như vậy có thể rất tốt, bởi vì như thế có thể yên lòng, tâm tĩnh, thậm chí ngược lại sẽ ít ràng buộc hơn những người có thể sống có quy tắc. Sống ra sao ư, chỉ cần làm theo ý muốn của bản thân là được, còn về việc làm sao cho có vẻ có đạo lý, để bản thân mình sống yên tâm thoải mái hơn, hoặc là nhờ vào đó để che giấu, giúp cho mình sống tốt hơn, Tam giáo Chư tử bách gia có nhiều sách như vậy, chỉ cần tùy tiện tìm vài câu nói trong sách, hợp với đạo lý mình muốn, lấy ra mượn dùng là được, có cái gì khó, nửa điểm cũng không khó.
Chu Liễm bùi ngùi thở dài.
Một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Trần Bình An, thả bầu rượu đã uống xong từ thuở nào xuống, hai tay Chu Liễm chống trên đầu gối, lão nhân có thân hình gầy gò lọm khọm, có chút bi thương.
Những lời nói xuất phát từ đáy lòng này, Trần Bình An nói với Tùy Hữu Biên, Ngụy Tiện và Lộ Bạch Tượng, phần lớn ba người đều sẽ không quá để tâm vào đó, Tùy Hữu Biên kiếm tâm sáng tỏ, chuyên tâm với kiếm, Ngụy Tiện ngồi trên long ỷ, là kẻ địch của vạn người nơi chiến trường, Lộ Bạch Tượng cũng là khai sơn chi tổ của ma giáo ở Ngẫu Hoa Phúc Địa. Thật ra nói chuyện cũng không bằng được Chu Liễm, cảm giác rất... thú vị.
Chu Liễm nhìn như không có tim không có phổi, chuyện lớn chuyện nhỏ giống nhau, đều là chuyện vô bổ, chưa bao giờ cảm thấy lo lắng trong lòng. Nhưng trong bốn người ở Ngẫu Hoa Phúc Địa, Chu Liễm mới là người gặp được nhiều loại hình thái của thế gian này nhất.
Sinh ra trong gia đình danh gia vọng tộc từ bao đời nay, biết được mùi vị giàu sang đích thực trên đời này, được gặp Đế Vương, tướng lĩnh, các quan đại thần ở khoảng cách gần, thuở nhỏ tập võ có thiên phú trời cho, đã một ngựa chạy dọc đường trên con đường võ đạo, nhưng vẫn làm theo ý nguyện của gia tộc như cũ, tham gia khoa cử, dễ như ăn cháo mà vào được vị trí nhị giáp, nhưng một trưởng bối có quan hệ nhiều đời giữ vai trò tọa sư, một vị trọng thần trung tâm cố ý ép thứ tự của Chu Liễm lại phía sau, nếu không ông ta không phải Trạng Nguyên Lang thì cũng là Bảng Nhãn, hồi đó ở kinh thành Chu Liễm chính là tuấn ngạn tiếng tăm nhất kinh thành, tùy tùy tiện tiện vẽ một bức tranh, một thiên văn chương thì mỗi một lần du xuân không biết có bao nhiêu nữ tử thế gia động lòng, kết quả Chu Liễm nhàn nhã làm quan, thân phận thanh lưu cao quý mấy năm rồi tìm lý do, một mình chạy đi du học cách xa vạn dặm, nhưng thật ra là đi du sơn ngoạn thủy, phủi mông một cái đã lẫn vào giang hồ.
Cứ lưu lạc giang hồ như vậy, một vị quý công tử lang thang không chịu trói buộc đã không hiểu sao trở thành người đệ nhất thiên hạ, thuận tiện trở thành cái hố không vượt qua được trong lòng vô số tiên tử võ lâm, nữ hiệp giang hồ.
Sau khi cuộc chiến hỗn loạn giữa các quốc gia xảy ra, giang sơn tồi tàn, Chu Liễm lập tức rời khỏi giang hồ trở về gia tộc, dấn thân chiến trường, trở thành một Nho tướng ngang trời xuất thế. Sáu năm chinh chiến sinh tử, Chu Liễm chỉ dùng binh pháp, không dùng võ học để ngăn cơn sóng dữ, mạnh mẽ chống đỡ một tòa nhà nghiêng ngả suốt nhiều năm, chỉ là theo thế cuộc, sau đó dù cho Chu Liễm có chuyên tâm phụ tá một vị hoàng tử mấy năm, tự tay chủ trì triều chính vẫn không thể nào thay đổi được kết cục nước mất nhà tan, cuối cùng Chu Liễm sắp xếp gia tộc cẩn thận rồi tái xuất giang hồ, từ đầu đến cuối vẫn luôn cô độc.
Dựa theo lời giải thích của Chu Liễm, vào lúc hắn ta khoảng bốn mươi năm mươi tuổi vẫn phong lưu phóng khoáng, một thân mùi vị lão nam nhân thuần khiết, vẫn là "Chu lang" trong lòng vô số thiếu nữ đậu khấu.
(“Đậu khấu” cũng được gọi là “Hoa hàm thai”, người Trung Quốc thường dùng “hoa đậu khấu” để gọi những cô gái khoảng 13-14 tuổi, là điển cố xuất hiện trong thơ của thi nhân Đỗ Mục thời Đường.)



Bạn cần đăng nhập để bình luận