Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1400 - Việc Không Sợ Nhất Trên Đời Này (4)



Chương 1400 - Việc Không Sợ Nhất Trên Đời Này (4)




Trần Bình An gật gật đầu, “Lúc này muốn ăn phân cũng không dễ dàng, ăn đất có cái gì khó.”
Không khác gì lúc trước, Lý Bảo Châm sau khi ăn cả đống bùn đất, lại bị Trần Bình An bịt chặt mồm, một lần này Trần Bình An tăng thêm lực đạo, đầu Lý Bảo Châm bắt đầu hơi lún vào đất bùn.
Ở sau khi Trần Bình An buông tay, ngực Lý Bảo Châm phập phồng, khó thở đến cực điểm, sau đó bắt đầu kịch liệt ho khan, từ trong miệng phun ra rất nhiều bùn đất.
Trần Bình An giơ lên tay phải, nhẹ nhàng vung tay áo, đập tan những chỗ bùn đất tung tóe về phía hắn.
Cùng lúc đó, Lý Bảo Châm kêu rên một tiếng.
Tay trái Trần Bình An nắm lấy tay trái Lý Bảo Châm, vang lên ken két, cái tay lặng yên nắm đấm kia của Lý Bảo Châm, lòng bàn tay mở ra, là một cái ngọc bội bị hắn lặng lẽ từ bên hông túm trộm vào trong tay.
Khối ngọc mỡ dê tổ truyền đó khắc hai chữ “Long Cung” cổ sơ, vốn không bắt mắt, chỉ là lúc này trong suốt lấp lánh, trong đó càng có một luồng ánh sáng mảnh như sợi tơ nhanh chóng lưu chuyển.
Trần Bình An sau khi bóp nát xương cổ tay Lý Bảo Châm, cánh tay kia của Lý Bảo Châm xụi lơ dưới đất, ngọc bài chỉ thiếu một bước đã bị mở ra thuật pháp, bị Trần Bình An nắm ở lòng bàn tay, “Cảm tạ nha.”
Phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm lần lượt từ chỗ mi tâm Liễu Thanh Phong và vách ngoài xe quay về, lá bùa quý hiếm kia người đời chưa chắc nhận ra gốc gác, Trần Bình An lại liếc một cái nhìn thấu, tính cả ngọc bội “Long Cung” cùng nhau bị hắn thu vào trong vật phương thốn.
Ở trên quyển 《Đan Thư Chân Tích》 kia, tấm Nhật Dạ Du Thần Chân Thân Phù này là một loại phẩm trật cực cao, ở trang thứ ba đếm ngược của sách vở được ghi lại chi tiết.
Lý Bảo Châm tay phải ôm cổ tay trái, thê thảm mà cười, “Xem như ngươi lợi hại, sợ ngươi rồi.”
Hai món đồ này, ngọc bội Long Cung, là một trong các bùa bảo mệnh Lý thị tổ truyền, lá bùa đó, còn là món quà lúc sắp chia tay của đại ca Lý Hi Thánh.
Mấu chốt nhất là hai món đồ tiên gia giá trị liên thành kia, phải do Lý Bảo Châm hắn sau khi tự mình “mở cửa”, người ngoài mới có thể mượn cơ hội thăm dò đến tột cùng, bằng không dưới tu sĩ thượng ngũ cảnh, cho dù ngươi là Địa tiên, ai cầm cũng là vật chết không đáng giá một đồng.
Trần Bình An một cước đá vào chỗ sườn Lý Bảo Châm, người sau quét ngang bụi cỏ lau, rơi xuống hồ.
Thương cân động cốt một trăm ngày.
Liễu Thanh Phong đứng dậy đi ra khỏi thùng xe, nhảy xuống xe ngựa, “Mặc kệ nguyên do là cái gì, vẫn phải cảm tạ ân không giết của Trần công tử đối với Lý Bảo Châm.”
Trần Bình An hỏi: “Sư Tử Viên làm sao bây giờ, Liễu Thanh Sơn làm sao bây giờ?”
Liễu Thanh Phong nói: “Đã tìm sẵn đường lui cho bọn họ.”
Trần Bình An có chút vẻ mặt mỏi mệt, vốn không muốn nói thêm cái gì với trưởng tử lão thị lang này, chỉ là vừa nghĩ đến thư sinh trẻ tuổi khập khiễng kia, hỏi: “Ta tin tưởng kết quả ngươi muốn, quá nửa là tốt, Liễu Thanh Phong ngươi hẳn là càng biết mình hơn, hôm nay là đổi một con đường để đi, nhưng ngươi như thế nào cam đoan mình đi tiếp mãi như vậy, sẽ không càng đi càng xa kết quả mà ngươi muốn?”
Liễu Thanh Phong cười cay đắng, đưa mắt trông về phía xa, cảm khái nói: “Chỉ có thể đi một chút xem, bằng không Thanh Loan quốc chúng ta, từ hoàng đế bệ hạ đến sĩ tử thư sinh, lại đến dân chúng nông thôn, cột sống tất cả mọi người rất nhanh sẽ bị người ta đánh gãy, đến lúc đó chúng ta ngay cả đường cũng không thể đi. Uống rượu độc giải khát, ai cũng biết là chuyện xấu, nhưng thật sự sắp chết khát rồi, ai không uống? Tựa như ở từ đường Sư Tử Viên, Liễu thụ nương nương ta rất không thích kia xui khiến cha ta, kéo ngươi vào chuyện này, nếu ta chỉ là người trong cuộc, sẽ không làm được như Liễu Thanh Sơn đứng ra, thủ vững gia phong Liễu thị, mà Liễu Thanh Phong ta sau khi cân nhắc lợi hại, thì chỉ có thể vi phạm bản tâm.”
Liễu Thanh Phong thu hồi tầm mắt, cười nói: “May mà sự tình chưa đến tình trạng tệ nhất, nhà nào cũng có quyển kinh khó đọc (mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh), ta kẻ làm huynh trưởng này, sẽ đọc kinh khó niệm kia, sách dễ đọc, để đệ đệ của ta đi đọc.”
Trần Bình An liếc về phía Lý Bảo Châm rơi xuống nước, “Ngươi so với kẻ này, vẫn mạnh hơn không ít.”
Trần Bình An nhìn về phía chỗ cỏ lau phương xa chém giết, hô: “Trở về.”
Trần Bình An sau đó nói với Liễu Thanh Phong: “Các ngươi có thể cứu người rồi.”
Liễu Thanh Phong hỏi: “Vì sao không trực tiếp giết Lý Bảo Châm?”
Trần Bình An lắc đầu nói: “Trước kia từng hứa với một người, phải tha Lý Bảo Châm một lần.”
Chu Liễm lướt tới, vẻ mặt tiếc nuối, đưa tay lau vết máu trên mặt. Mình vừa mới rồi nóng tay, tiếp tục sẽ cho lão xa phu kia gân cốt mềm nhũn, chết lên chết xuống.
Chỉ là thấy bộ dáng không muốn nói chuyện của Trần Bình An, Chu Liễm cũng không nói mấy lời đùa cợt nữa, chỉ là yên lặng đi theo.
Liễu Thanh Phong đột nhiên hướng bóng lưng Trần Bình An nói: “Trần công tử, từ nay về sau tốt nhất đừng ở lại phụ cận kinh thành chờ cơ hội, ta nghĩ nên tuân thủ hứa hẹn, sẽ có thể gặp Lý Bảo Châm lần nữa.”
Trần Bình An quay đầu, cười hỏi: “Vì sao?”
Liễu Thanh Phong cười lắc đầu, không tiết lộ nhiều hơn.
Đại Ly vương triều sắp tới sẽ phái hai người, lần lượt đảm nhiệm tùy tùng của Liễu Thanh Phong hắn và Lý Bảo Châm, nghe nói một người trong đó, là trụ cột sa trường Lô thị vương triều năm đó.



Bạn cần đăng nhập để bình luận