Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1512 - Mấy Tòa Thiên Hạ Mấy Người (3)



Chương 1512 - Mấy Tòa Thiên Hạ Mấy Người (3)




Thôi Đông Sơn cười nói, "So sánh mình với loại người như ta, Mao đại sơn chủ ngươi không thấy khập khễnh sao?”
Mao Tiểu Đông nhếch nhếch khóe miệng, không thèm nói.
Thôi Đông Sơn cười ha hả nói, "Lúc nào thì chính thức chen thân thượng năm cảnh? Đến lúc đó ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một phần quà chúc mừng."
Mao Tiểu Đông không muốn trả lời câu hỏi này, tâm trạng nặng nề, "Bên Kiếm Khí trường thành sẽ không xuất hiện vấn đề lớn chứ? Hiện tại Chư tử bách gia sôi động như vậy, nhao nhao đánh cược từng vương triều thế tục của chín châu lục lớn, cực kỳ trái với lẽ thường, sao ta lại cảm thấy. . ."
Mao Tiểu Đông không nói tiếp nữa.
Thôi Đông Sơn cảm khái nói, "Hạo Nhiên thiên hạ đều cảm thấy đám hình đồ đó chống cự Yêu tộc là do chín châu lực lớn của chúng ta tập mãi thành thói quen cộng với đây là chức trách của kiếm tu, là chuyện bình thường hiển nhiên, về phần sự thật và kết quả như thế nào, cứ mỏi mắt mong chờ đi."
Mao Tiểu Đông quay đầu nhìn về phía hắn.
Thôi Đông Sơn nhìn về phương xa, "Thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu như ngươi là dư nghiệt Yêu tộc còn sót lại ở Hạo Nhiên thiên hạ, ngươi có muốn lá rụng về cội không? Nếu như ngươi quy định phạm vi hoạt động của di dân hình đồ, có phải sẽ muốn xoay lưng lại, nói với Hạo Nhiên thiên hạ… những lời đã nín nhịn nhiều năm trong lòng mình?”
Mao Tiểu Đông cau mày nói, "Kiếm Khí trường thành vẫn luôn có thánh nhân tam giáo tọa trấn."
Thôi Đông Sơn nở nụ cười, "Không nói một tòa Man Hoang thiên hạ, cho dù là nửa tòa, chỉ cần bằng lòng bện thành một sợi dây thừng, bằng lòng không tiếc trả giá đắt, đánh gục một tòa Kiếm Khí trường thành, ăn mất mấy châu lục của Hạo Nhiên thiên hạ, điều này rất khó sao?"
Mao Tiểu Đông nói, "Ta cảm thấy cũng không dễ dàng gì."
Thôi Đông Sơn không phủ nhận, chỉ nói, "Lục xem sách sử nhiều thì sẽ rõ đáp án."
Mao Tiểu Đông do dự một chút, "Từ Đảo Huyền sơn đến Nam Bà Sa châu gần nhất có một Trần Thuần An vai gánh nhật nguyệt!"
Thôi Đông Sơn chậm rãi nói, "Trên sử sách cũng có một số người, chết sớm, lưu danh thiên cổ, chết muộn, để tiếng xấu muôn đời."
Mao Tiểu Đông đang muốn nói cái gì đó nữa, nhưng Thôi Đông Sơn đã quay đầu lại cười nói với ông ta, "Ta đang đứng đây nói hươu nói vượn, vậy mà ngươi tưởng là thật ư?"
Mao Tiểu Đông nói, "Nếu như sự thật chứng minh ngươi chỉ đang nói hươu nói vượn, lúc ấy, ta sẽ mời ngươi uống rượu."
Thôi Đông Sơn cười nói, "Không hổ là người đọc sách sắp chen thân Ngọc Phác cảnh, tu vi cao, lòng độ lượng cũng vì thế mà rộng lớn hơn."
Mao Tiểu Đông đưa mắt nhìn lại.
Hạo Nhiên thiên hạ, bản đồ bao la, khắp nơi trên các châu tất nhiên cũng có chiến loạn nổ ra, nhưng nhìn chung vẫn giống như kinh thành Đại Tùy, ca múa mừng cảnh thái bình, bọn nhỏ chỉ có thể đọc được trên sách vở về những cảnh tượng máu chảy thành sông, người chết đói ngàn dặm, những người lớn mỗi ngày đều đang tính toán chi li củi gạo dầu muối, người đọc sách vất vả học hành, đều vì
“buổi sáng hãy còn là người cày ruộng, buổi tối đã bước vào triều của vua”, rất nhiều người đã trở thành quan văn, dù là bị chảo lửa chốn quan trường biến mình thành con người khác hoàn toàn khi xưa, nhưng có đôi khi vào những đêm vắng người, ngồi xem sách vở, sẽ cảm thấy hổ thẹn với những gì thánh hiền dạy bảo, nghĩ tới những núi cao trăng sáng, đất trời sáng sủa kia.
Thôi Đông Sơn nhìn đệ tử ký danh mà hắn chưa từng xem trọng trong Văn thánh nhất mạch, đột nhiên kiễng gót chân, vỗ vỗ bả vai Mao Tiểu Đông, "Yên tâm đi, Hạo Nhiên thiên hạ, cuối cùng còn có tiên sinh nhà ta, một tiểu sư đệ giống như ngươi. Hơn nữa, vẫn còn chút thời gian, ví dụ như, tiểu Bảo Bình, Lý Hòe, Lâm Thủ Nhất, bọn nó rồi sẽ trưởng thành. Đúng rồi, có câu nói như thế nào nhỉ?"
Mao Tiểu Đông nói ra câu danh ngôn truyền thế của chính tiên sinh nhà mình, "Thanh xuất vu lam, nhi thắng vu lam”. (màu xanh từ màu lam mà ra, mà xanh hơn cả lam, nghĩa là trò giỏi hơn thầy ).
Thôi Đông Sơn ho khan một tiếng, "Thực không dám giấu giếm, năm xưa lão tú tài có thể nói ra những lời này, có công rất lớn của ta, ta không ngại nói với ngươi về nguyên do xảy ra chuyện thú vị này, lúc ấy ta với lão tú tài đi ngang qua một xưởng nhuộm, gặp được một vị tiểu nương tử dáng người yểu điệu thanh tú…"
Mao Tiểu Đông đưa tay tóm lấy bả vai Thôi Đông Sơn, hất mạnh lên, tiện tay hất Thôi Đông Sơn xuống dưới đỉnh Đông Hoa sơn, nổi giận mắng, "Tên khốn khiếp, nói hươu nói vượn mãi vẫn chưa đã ghiền hay sao?”
Man Hoang thiên hạ, có ba mặt trăng lơ lửng trên không trung.
Một vực sâu cực lớn nhìn như giếng cổ.
Được tòa thiên hạ này vinh dự gọi là Anh Linh điện.
Tương truyền nơi đây từng là di chỉ chiến trường vào thời đại viễn cổ khi một vị đại yêu lão tổ chiến lực thông thiên đại chiến với một tiểu đạo sĩ cưỡi trâu tới từ phương xa.
Tòa thiên hạ này đã miêu tả trận chiến sự kia vô cùng rung động tâm can, đại yêu biết được sự thật chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, trên thực tế, trận đại chiến là có thật, nhưng không phải giữa đại yêu và vị kia đạo sĩ cưỡi trâu tới đây du lịch, mà lại một trận chiến sự vô cùng thê thảm từ rất xa rất xưa rồi, chẳng qua là khi đó có con đại yêu bối phận cực cao leo tới mấy ngàn năm, rất vất vả mới có thể thoát khỏi xiềng xích, trải qua trăm đắng ngàn cay leo ra khỏi đáy giếng, leo lên miệng giếng, lại bị đạo sĩ kia đứng ở miệng giếng, nhẹ nhàng đè một ngón tay xuống, đánh rơi về lại đáy giếng.
Hôm nay trên không bốn vách tường "Giếng nước" nơi này, có những chỗ ngồi cực lớn được xếp đặt thành một vòng.
Tổng cộng mười bốn chỗ, độ cao thấp của chỗ ngồi không bằng nhau.
Có một đài cao như ngọn núi treo ngược vỡ nát lơ lửng trên không, cũng có chỗ tựa như một phần lầu gác làm bằng ngọc của thiên đình trong truyền thuyết thượng cổ, còn có thi hài cực lớn bay lơ lửng trong hư không vô tận.
Có một vương tọa xương khô hùng vĩ được tạo thành từ núi xương trắng chất đống, có một đại yêu bạch cốt trắng muốt như ngọc , đang nâng chén uống rượu, lòng bàn chân đạp lên trên một chiếc đầu lâu, nhẹ nhàng lăn vê.
Có một thân cây tròn cao tới ngàn trượng, khắc phù văn cổ xưa, đứng sừng sững trong hư không, có trường xà màu đỏ tươi chiếm giữ, từng viên giao long chi châu ảm đạm không ánh sáng chậm rãi bay lượn vòng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận