Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1441: Đấu Pháp Đỉnh Núi (1)

Chương 1441: Đấu Pháp Đỉnh Núi (1)Chương 1441: Đấu Pháp Đỉnh Núi (1)
Chương 1441: Đấu Pháp Đỉnh Núi (1)
Bước chân của Bùi Tiền càng đi càng chậm.
Trần Bình An sau khi đi được mười mấy bước, quay đầu, nhìn thấy tiểu nha đầu đen như than đứng ở tại chỗ không cất bước, cười hỏi: "Làm sao vậy?"
Bùi Tiền cười lên,"Bảo Bình tỷ tỷ nói tiểu sư thúc của tỷ ấy không phải từ trên trời rơi xuống, nhưng con cảm thấy, sư phụ năm đó chính là từ trên trời rơi xuống."
Trần Bình An mỉm cười nói: "Có bản lãnh nói lời này với Bảo Bình tỷ tỷ của ngươi đi?"
Bùi Tiền bước nhanh chạy về phía Trần Bình An,"Con đâu có ngốc!"
Lúc trước nhìn bóng lưng sư phụ.
Bùi Tiền đột nhiên có chút sầu não.
Đi bộ hành tâu núi sông, trên đường du lịch dài đằng đẳng.
Bọn họ từng gặp cảnh mưa to lầy lội trên đường lên núi, gặp được cả đống tảng đá lăn xuống.
Bùi Tiền cảm thấy chỉ cần đi vòng qua là được.
Nhưng sư phụ sẽ mặc kệ cơn mưa to mà dừng bước, chuyển từng tảng đá ra khỏi con đường.
Màn mưa tối như mực, sư phụ toàn thân đồ trắng bận rộn.
Bọn họ còn từng dừng lại ở cạnh một cây cầu gỗ đã lâu chưa sửa chữa trên con đường mòn, sư phụ ngốc nghếch ở bên đó nhìn cầu gỗ thật lâu, sau đó một mình chạy tới núi sâu, chặt gỗ lớn khiêng về, chém thành những tắm ván gỗ, ném dao chẻ củi đổi thành búa, rằm rằm, vá lại cây cầu...
VỊ lão phu tử tới bái phỏng Đông Hoa sơn kia là một vị phó sơn trưởng của thư viện Sơn Nhai mời. buổi chiều hôm nay ở Khuyến Học đường truyền đạo thụ nghiệp.
Trần Bình An mang theo Bùi Tiền vòng qua hành lang, khi đi tới ngoài cửa Khuyến Học đường dưới tàn cây rậm rạp thì vừa hay trúng giờ tan lớp, chỉ thấy Lý Bảo Bình như một con cá chép nhỏ nhanh nhẹn len lỏi giữa biển người, lập tức dẫn đầu chạy vội ra khỏi cửa sân, rời sân, Lý Bảo Bình nắm chặt quyền, tự ngợi khen mình trong chuyện này. Rất nhanh sau đó cô nhìn thấy Trần Bình An và Bùi Tiền, bước chân Lý Bảo Bình nhanh hơn, Bùi Tiền nhìn Lý Bảo Bình xoay trở nhanh như điện chớp ở trong thư viện lại càng thêm bội phục, Bảo Bình tỷ tỷ thật sự là không sợ trời không sợ đắt.
Sau khi ba người chạm trán, cùng đi về phía khách xá, Lý Bảo Bình và Trần Bình An nói rất nhiều chuyện thú vị, ví dụ lúc lão phu tử kia dạy học, bên cạnh còn có một con nai trắng như tuyết ngồi khoanh người lại, nghe nói là vị lão phu tử này năm đó khai sáng thư viện tư nhân, thiên nhân cảm ứng, hươu trắng canh giữ bên cạnh phu tử, tòa thư viện đó xây dựng ở trong núi sâu rừng già, mới có thể không bị dã thú xâm nhập và sơn tinh phá hoại.
Cuối cùng Lý Bảo Bình nói con hươu trắng cạnh Triệu lão phu tử kia, nhìn tựa như không bằng con hươu mà Hạ tỷ tỷ Thần Cáo tông năm đó đã mang vào Ly Châu động thiên chúng ta, nhưng thật ra nó có linh khí xinh đẹp hơn.
Trần Bình An vừa nghĩ tới Hạ Tiểu Lương liền đau đầu, lại nghĩ tới tính toán sau này, càng thêm đau đầu, chỉ hy vọng đời này cũng đừng gặp lại vị nữ quan phúc duyên đứng đầu một châu năm đó.
Năm đó ở dốc đá bên sông Long Tu bên kia, Trần Bình An và Thần Cáo tông Hạ Tiểu Lương đại diên cho nhất mạch đạo thống lần đầu gặp mặt, từng thấy con hươu trắng lấp lánh thần thái kia, sau này thuận miệng hỏi Thôi Đông Sơn mới biết con hươu kia không đơn giản, bề ngoài toàn thân trắng như tuyết, chỉ là thủ thuật che mắt đạo quân Kỳ Chân thi triển, thực ra là một con hươu ngũ sắc tu sĩ thượng ngũ cảnh đều thèm nhỏ dãi, từ xưa chỉ có người thân mang khí vận phúc duyên, mới có thể nuôi dưỡng ở bên người.
Năm đó chưởng giáo Lục Trầm dùng đạo pháp vô thượng đưa hắn và Hạ Tiểu Lương bắc lên một cây cầu khí vận, khiến sau khi Ly Châu động thiên tan vỡ rơi xuống, Trần Bình An có thể san bằng phúc duyên với Hạ Tiểu Lương, điều này đương nhiên là Lục Tràm đã mưu tính sâu xa nhằm vào văn mạch của Tè tiên sinh, loại kéo co trên tâm cảnh này hung hiểm vô cùng, năm lần bảy lượt, đổi thành người khác, chỉ sợ hiện giờ đang ở nơi nào đó trong năm thành mười hai lầu của Bạch Ngọc Kinh Thanh Minh thiên hạ kia, nhìn rất phong quang, thực ra đã trở thành con rồi.
Cho nên Trần Bình An có cảm xúc cực sâu sắc đối với bốn chữ "phúc họa tương y".
Chỉ là tâm tính Trần Bình An, tuy chưa bị rút đến Bạch Ngọc Kinh bên Lục Trầm, nhưng vô hình trung cũng đã bị hạ xuống rất nhiều "bệnh căn", ví dụ đối với chuyện tìm kiếm hỏi thăm động thiên phúc địa bí cảnh tan vỡ Trần Bình An vẫn luôn mang tâm lý bài xích, mãi đến khi đi du lịch một chuyến với Lục Đài, rồi đến những lời nói vô tâm đó của Chu Liễm, mới khiến Trần Bình An bắt đầu cầu biến, lòng quyết tâm đối với chuyện tương lai phải du lịch Bắc Câu Lô Châu ở thế bắt buộc kia mới càng thêm kiên định.
Nơi được xưng kiếm tu như rừng, sùng võ nhất Hạo Nhiên Thiên Hạ kia, ngay cả thánh nhân thư viện nho gia cũng phải tức giận ra tay đánh Địa tiên một trận thật đau, mới coi như nói thông đạo lý.
Trần Bình An muốn qua bên đó luyện kiếm.
Chỉ một mình.
Luyện kiếm thuần túy nhát.
Trần Bình An cười hỏi: "Phu tử dạy học thế nào?"
Lý Bảo Bình suy nghĩ, nói: "Có một quyển sách viết rằng có người tôn sùng vị Triệu lão tiên sinh, nói phu tử dạy học, như có con hạc lẻ loi, vượt sông về phía đông, chợt hót một tiếng, sông sôi trào trăng trắng lóa. Con nghe rất lâu, cảm thấy cũng có chút đạo lý, chỉ là không khoa trương như trên sách nói, nhưng vị lão phu tử này lợi hại nhất trong việc lên lầu nhìn xa ngắm biển cảm ngộ, tôn sùng lấy thơ ca từ phú để 'gặp mặt' tiên hiền cổ nhân, trăm năm ngàn năm, còn có thể có cộng hưởng, tiếp tục tiến thêm một bước để trình bày, nói ra thiên lý học vấn của lão. Chỉ là lần dạy học này, lão phu tử nói rất kỹ, chỉ chọn một quyển điển tịch nho gia làm đối tượng huấn hỗ, chứ không lấy ra bản lĩnh giữ nhà trong nhánh văn mạch của bọn họ, con có chút thất vọng, nếu không phải sốt ruột đi tìm tiểu sư thúc, con cũng muốn đi hỏi lão phu tử môt câu. khi nào mới có thể giảng thiên lý nhân tâm kia."
Trần Bình An nghĩ nghĩ, hỏi: "Vị lão phu tử này, có vẻ như xuất thân từ nhất mạch Lục thánh nhân của thư viện Nga Hồ Nam Bà Sa châu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận